Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1815: Quang Minh Thành

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Ngự Trùng nói tới đây, thấy ánh mắt của Diệp Hạo nhìn mình rất quái dị.

- Ngươi đây có biểu tình gì?

- Nhìn không ra ngươi còn là Đan Sư không tệ.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Cho ta thêm chút thời gian, ta có thể trở thành Vương Cấp Đan Sư.

Ngự Trùng vừa nói tới đây, Diệp Hạo hỏi:

- Xếp hạng mười là thế lực nào?

- Cốt Tộc.

- Thứ chín?

- Huyết Tộc.

Ngự Trùng nói tới đây, ý thức được cái gì:

- Ngươi hỏi thứ chín làm cái gì?

- Trước đó, ngươi có nói qua Ngự gia có khả năng vượt qua thứ chín. Vì vậy, ta cảm thấy thứ chín cũng có khả năng tham dự vào.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Đến lúc đó hỏi thăm một chút sẽ biết.

Ngự Trùng nắm chặt nắm đấm nói.

- Ừm.

Theo thời gian trôi qua, khoảng cách Chiến Hạm và Phiêu Miểu Đại Lục ngày càng gần.

Mắt thấy ắp phá vỡ Hỗn Độn đi tới Phiêu Miểu Đại Lục thì ba chiếc Chiến Hạm quỷ dị bao vây Chiến Hạm của Diệp Hạo.

- Người trên chiến hạm nghe đây, các ngươi đã bị bao vây.

- Thức thời mau đầu hàng, nếu không đừng trách gia gia ta không khách khí.

- Chiếc Chiến Hạm này nhìn qua cực kì xa hoa, đến lúc đó chuyển tay bán lại chúng ta có thể đi Hồng lâu thoải mái tiêu sài.

Khi nhìn thấy Tu Sĩ trên ba chiếc chiến hạm không coi ai ra gì đàm luận, Diệp Hạo vung tay lên, Lão Trương xuất hiện bên cạnh hắn.

- Công tử.

- Lão Trương, lâu ròi chưa thư giản tay chân nhỉ?

Diệp Hạo nhìn Lão Trương nói.

Lão Trương đã từng là trung niên yếu nhược.

Nhưng mà sau khi đi theo Diệp Hạo, thực lực Lão Trương bạo tăng đến Tôn Cấp Đỉnh Phong.

Giờ tu vi của Lão càng tăng lên đến Tiên Vương lục chuyển.

Nghe vậy, Lão Trương bóp bóp nắm tay:

- Công tử.

Lão Trương ra hiệu một thủ thế giết người.

- Lưu lại tên cầm đầu, còn lại giết hết.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Thân ảnh Lão Trương lập tức biến mất tại chỗ.

Đợi đến khi Lão hiện thân lần nữa thì một Tu Sĩ trên thuyền đối phương đã bị Lão một quyền oanh thành mảnh vỡ.

Ngay cả máu tươi cũng không văng ra. Bởi vì bị ngập trời quyền ý làm bốc hơi hết.

Chưa đến một hô hấp, Lão Trương dẫn theo đầu lĩnh ba chiếc Chiến Hạm đi tới trên chiến hạm của Diệp Hạo.

Ba tên đầu lĩnh này nhìn bốn phía một chút, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.

- Chúng ta là người của Huyết Tộc Bác Cổ Gia.

- Bác Cổ gia ngươi biết không? Đây là thế lực cấp năm.

- Thế lực Cấp năm ngươi hiểu không? Trong tộc có cường giả cấp bậc Tiên Vương Đỉnh Phong trấn giữ.

Diệp Hạo nhìn Ngự Trùng một chút nói:

- Ngươi biết Bác Cổ gia không?

- Phiêu Miểu Đại Lục có tới hàng ngàn thế lực cấp năm, cái tên Bác Cổ gia này ta thực sự chưa từng nghe qua.

Ngự Trùng suy nghĩ một chút nói.

Nghe Ngự Trùng nói như vậy một Huyết Tộc Tu Sĩ vội vàng nói:

- Chúng ta là Bác Cổ gia, tám năm trước tấn thăng thế lực cấp năm.

- Thế lực cấp bốn hình như cũng không có Bác Cổ gia các ngươi nha?

- Trước đó, Bác Cổ gia chúng ta là thế lực cấp ba, lần này liên tục tăng lên hai cấp.

Huyết Tộc Tu Sĩ kia vừa nói tới đây, bị Ngự Trùng cắt ngang:

- Ta không hứng thú nghe chuyện này, ta hỏi ngươi một chuyện.

- Ngươi nói đi.

- Ngươi biết Ngự gia không?

- Ngự gia mười mấy năm trước đã bị hủy diệt.

Nghe câu này, hay tay Ngự Trùng xách cổ áo của hắn lên, tức giận hỏi:

- Là ai làm?

- Nghe nói Cốt Tộc Bạch Cốt gia và Huyết Tộc Ái Đức gia.

Huyết Tộc Tu Sĩ kia suy nghĩ một chút, đáp.

- Hai thế lực này làm sao có thể hủy diệt Ngự gia ta?

Ngự Trùng đỏ mắt hỏi tiếp.

Hai thế lực này luận cấp cao và trung kiên chiến lực không mạnh hơn Ngự gia.

Đánh bại còn có thể.

Hủy diệt thì tuyệt đối không thể.

- A!

- Ngươi là đệ tử Ngự gia?

Huyết Tộc Tu Sĩ kia đột nhiên nghĩ tới điều gì.

- Ngươi cảm thấy giờ ngươi nên quan tâm chuyện này à?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ta nghe nói, ngày đó hai thế lực lớn này hao phí trọng kim mời sát thủ Táng Thiên Minh.

Huyết Tộc Tu Sĩ kia vội vàng nói:

- Trừ cái đó ra hình như Dực nhân tộc cũng có cao thủ đến.

- Không có một tin tức nào có giá trị cả.

- Không có.

- Vậy giữ lại ngươi để làm gì?

Diệp Hạo nói tới đây, Lão Trương hiểu ý giết chết ba Huyết Tộc Tu Sĩ này.

- Lão Trương, thu thập một chút.

Diệp Hạo nhìn về phía Lão Trương.

Lão Trương hiểu ý nhanh chóng quét dọn chiến trường.

- Ngự gia các ngươi khẳng định còn có người sống sót.

Diệp Hạo vỗ vai Ngự Trùng nói.

- Nhưng giờ ta làm sao có thể tìm tới được?

Ngự Trùng cười khổ nói.

- Chủ động bại lộ.

- Chuyện này quá nguy hiểm.

- Có ta, sợ cái gì?

Nhìn vẻ mặt Diệp Hạo tùy ý, Ngự Trùng cắn răng nói:

- Ta tin tưởng ngươi một lần.

Ngự Trùng sở dĩ dám đánh cược như vậy bởi vì cho dù Diệp Hạo hay trên người hắn đều có Bán Thần pháp chỉ.

Chuyện này cho thấy, cho dù Tiên Vương Đỉnh Phong hiện thân cũng chưa hẳn có thể làm gì được bọn hắn.

Đương nhiên, nếu dẫn xuất cường giả Bán Thần thì Bán Thần pháp chỉ vô dụng.

Vấn đề là cao thủ bực này sẽ không tùy tiện xuất thế!

Xuyên qua Hỗn Độn đi tới Phiêu Miểu Đại Lục, thần niệm Diệp Hạo hướng bốn phía bao phủ, hắn phát hiện thiên địa Linh Lực ở đây cho dù Cửu Trọng Thiên cũng không sánh nổi.

Diệp Hạo đột nhiên hiểu tại sao Tu Sĩ Phiêu Miểu Đại Lục lại mạnh hơn so với Cửu Trọng Thiên.

- Giờ đi đâu?

- Đi Quang Minh Thành.

- Quang Minh Thành có gì sao?

- Quang Minh Thành là tòa thành lớn thứ hai dưới trướng Thiên Sứ Tộc, ở tòa thành trì này ai cũng không dám tùy tiện ra tay, nếu không sẽ bị đội chấp pháp trừng phạt.

Ngự Trùng trầm ngâm một chút nói:

- Ngự gia đệ tử chúng ta nếu thoát đi thì hơn nửa sẽ trốn tới đây.

- Thiên Sứ Tộc có hảo tâm như vậy?

- Thiên Sứ Tộc vẫn lấy chính trực, thiện lương mà nổi tiếng khắp Phiêu Miểu Đại Lục.

- Vậy ta đi mở mang kiến thức một chút Thiên sứ trong miệng ngươi.

- Ngươi khẳng định sẽ thích nơi đó.

Ngự Trùng lộ ánh mắt chờ mong.

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.

Chủng Tộc chính trực hiền lành, sao có thể trở thành một trong mười Tộc lớn nhất.

Ngự Trùng nhìn thấy chỉ là mặt ngoài của Thiên Sứ Nhất Tộc thôi.

Quang Minh Thành!

Tòa thành trì lớn thứ hai dưới trướng Thiên Sứ Tộc, đồng thời cũng là thành trì phồn hoa nhất, mức độ phồn hoa còn muốn vượt qua Thánh Thành.

Cái này khiến Tu Sĩ đều nguyện ý tới đây, nơi này có thể mua được đồ vật nơi khác không mua được, nơi này cũng có thể nhìn thấy phong cảnh nơi khác không thấy được.

Quang Minh!

Ba người Diệp Hạo tới cổng thành thì thấy một pho tượng to lớn đầu đội vương miện cầm trong tay Chiến Kiếm uy phong lẫm lẫm nhìn phương xa.

Pho tượng này khổng vũ hữu lực, toàn thân tràn ngập ánh sáng thánh khiết.

Đứng phía dưới pho tượng, nội tâm của ngươi đều tràn ngập ánh nắng.

- Tín ngưỡng chi đạo sao?

Diệp Hạo lẩm bẩm.

Bởi vì Diệp Hạo thấy rất nhiều thân ảnh thiên sứ áo trắng.

Những thiên sứ này, nam vĩ ngạn, nữ tịnh lệ.

Trong mắt của bọn hắn tràn đầy thành kính, loại thành kính này phát ra từ trong tâm, không một tơ một hào tạp chất.

- Cảm thấy như thế nào?

Ngự Trùng cười hỏi.

- Bị tẩy não.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Đây là Tín ngưỡng.

Ngự Trùng mặt đen lại.

- Vậy sao ngươi không gia nhập Thiên Sứ Tộc đi?

Diệp Hạo trừng mắt nhìn hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận