Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1902: Địa Vị

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

- Cuồng vọng.

Lãnh Khang lấy bàng bạc tinh thần lực hóa thành một đạo chiến kiếm kinh thiên chém tới Diệp Hạo.

Kinh khủng sóng xung kích làm cho thầy trò toàn trường biến sắc.

Thánh Đức Thư Viện tổng cộng có mười Trưởng lão.

Mà mười người này đều co tu vi Bán Thần.

Lãnh Khang cho dù tư lịch còn tương đối tuổi trẻ, nhưng cũng là Bán Thần.

Trong học viện ai lại dám khiêu khích?

Nhìn đạo Chiến Kiếm kinh thiên này, pháp lực cả người Diệp Hạo cũng vận chuyển, dẫn động Không Chi Áo Nghĩa có được từ Miếu Cổ.

Trong sát na đó,, chuôi chiến kiếm vỡ vụn từng tấc, con ngươi Lãnh Khang thít chặt đồng thời cảm thấy nguy cơ cực lớn, hắn vừa tránh đi vị trí cũ thì chấn kinh phát hiện nơi đó đã hóa thành hư vô.

Đây mới thực là hư vô.

Cái gì cũng không còn.

Lãnh Khang còn chưa đứng vững thì nhìn thấy ánh mắt Diệp Hạo rơi trên người hắn.

Tiên lực bao phủ bốn phía Lãnh Khang ngay cả một lượt hô hấp cũng không kiên trì được mà vỡ vụn, hắn cảm thấy mình như tiến vào trong một Lĩnh Vực cực kỳ đáng sợ, này Lĩnh Vực có thể hóa thành hư vô tất cả những thứ có bên trong nó.

Lãnh Khang biết mình không thể ở đây lâu.

Vì vậy, hắn quả quyết ra tay với Diệp Hạo.

Nhưng làm cho Lãnh Khang không ngờ, dù hắn phát động công kích như thế nào thì khi đến gần Diệp Hạo đều sẽ hóa thành hư vô.

Nhất Nguyên Chỉ!

Phiên Hải Chưởng!

Thiên Long Quyền!

Lãnh Khang liên tiếp vận dụng ba đại chiêu, cũng không làm gì được Diệp Hạo.

Nhìn Lãnh Khang thở hồng hộc, Diệp Hạo thản nhiên nói:

- Đánh đủ chưa? Vậy tới phiên ta.

Diệp Hạo nói tới đây, hai tay đánh tới Lãnh Khang, một vòng Kiêu Dương bá đạo lập tức xuất hiện giữa không trung.

Bá đạo.

Nóng cháy.

Lãnh Khang cảm thấy toàn thân bị hỏa diễm khủng bố bao vây, chúng phô thiên cái địa, hắn căn bản không có đường ra.

- A!

Một hô hấp cũng không kiên trì được, toàn thân Lãnh Khang nhen lửa.

Kinh khủng hỏa diễm đốt cháy tóc và huyết nhục hắn.

- Không sai biệt lắm, như thế được rồi.

Lúc này, một giọng nói thong thả vang lên giữa không trung, tiếp theo một đạo thiên tiên ngọc thủ chém vào ngọn lửa, kéo toàn thân đã bị nhóm lửa của Lãnh Khang ra ngoài.

Đợi khi Tu Sĩ toàn trường nhìn thấy Lãnh Khang thì ai ai cũng hít vào một ngụm khí lạnh.

Mẹ ta ơi, đây còn là Thất trưởng lão cao cao tại thượng sao?

Hắn giờ đã sắp bị nướng thành tro bụi luôn.

Thất trưởng lão bị hỏa thiêu đã không ra hình dạng gì, miệng hắn phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

Thật ra, Thất trưởng lão cũng không đến nổi thế đâu, nhưng ai bảo hắn liên tục ra đại chiêu làm tiêu hao Tiên lực trong cơ thể?

Lần này tốt rồi, bị Diệp Hạo dùng Đại Nhật Chưởng Pháp đốt thành thịt quay.

- Viện Trưởng, ngươi phải chủ trì công đạo vì ta.

Đợi Lãnh Khang khôi phục một chút ý thức sau đó bi phẫn nói.

Tử Đế nhìn thoáng qua bộ dáng của Lãnh Khang, muốn cười, nhưng mà lại nhịn được, chợt nàng xụ mặt, nhìn Diệp Hạo quát lớn:

- Diệp Hạo, ngươi ra tay không biết nặng nhẹ?

- Thất trưởng lão ỷ vào tu vi Bán Thần ra tay với ta, trong tình huống đó, ta bất đắc dĩ nên mới phản kích thôi.

Diệp Hạo lộ vẻ ủy khuất nói:

- Tu vi của ta vốn kém hơn Thất trưởng lão, trong loại tình huống này ta làm sao dám lưu thủ?

Trong sân Tu Sĩ khinh bỉ nhìn hắn.

Từ vừa mới bắt đầu ngươi đã chưởng khống toàn cục rồi, còn ở đó giả mù sa mưa?

Đến cùng là ai khi dễ ai?

- Lời nói như vậy, nhưng chuyện này ngươi vẫn phải chịu một phần trách nhiệm.

Tử Đế trầm ngâm một chút nói:

- Như vậy đi, miễn đi tiền lương mười năm của ngươi.

Mười năm tiền lương?

Một khoảng thu nhập này không ít nha!

- Ta không có dị nghị gì.

Diệp Hạo nói khẽ.

Hắn đi tới Thánh Đức Thư Viện cũng chưa từng nghĩ lấy được gì từ đây.

- Viện Trưởng, miễn đi tiền lương mười năm của Diệp đạo sư, có phải quá nhẹ rồi?

Lúc này, một thân ảnh mặc đạo bào rộng lớn chậm rãi đi tới.

Tử Đế nhìn đạo thân ảnh kia một chút nói:

- Khâu trưởng lão cảm thấy nên trừng phạt như thế nào?

- Phạm thượng, vứt bỏ tu vi.

Đạo thân ảnh kia lườm Diệp Hạo một chút, lạnh lùng nói.

- Khâu trưởng lão thật đúng hung ác.

Tử Đế cười lạnh nói:

- Động một tí đã phế tu vi của người khác, người không biết còn tưởng rằng có phải ngươi cao cao tại thượng đã quen hay không đó?

- Viện Trưởng, ngươi nói vậy có ý gì?

Khâu Hà nhíu mày nói.

- Trừ phi tội ác tày trời, nếu không Thư viện sẽ không phế bỏ tu vi.

Tử Đế nhìn chằm chằm Khâu Hà nói:

- Giờ Lãnh Khang chủ động ra tay với đạo sư trong Thư Viện, ngươi không trách phạt cũng được, ngược lại muốn phế tu vi của Diệp Hạo, người biết chuyện thì nói ngươi không hểu lí lẽ, không biết chuyện còn nghĩ đến hai ngươi có quan hệ mờ ám nữa đấy?

- Viện Trưởng, chú ý lời nói của ngươi.

Khâu Hà nổi giận.

- Khâu trưởng lão, chú ý lời nói của ngươi.

Thạch Nam lạnh giọng nói:

- Ngươi có thân phận gì? Chỉ là nhị Trưởng lão thư viện, ai cho ngươi quyền lợi mạo phạm Viện Trưởng?

- Khâu trưởng lão, ta nhớ được vừa rồi ngươi nói qua, phạm thượng, phế tu vi.

Lúc này, Diệp Hạo nhàn nhạt mở miệng:

- Không biết giờ có nên phế tu vi của ngươi hay không?

Sắc mặt Khâu Hà lập tức âm trầm lại.

- Sao không nói nữa?

Diệp Hạo nhìn thấy Khâu Hà không đáp, cười lớn:

- Vừa rồi châm đối ta thì nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, một bộ dáng đại nghĩa lẫm nhiên, sao bây giờ lại sợ rồi?

- Câm miệng.

Ánh mắt Khâu Hà sắc bén nhìn Diệp Hạo nói.

- Câm đại gia nhà ngươi ấy?

Diệp Hạo cười lạnh nói:

- Ngươi con mẹ nó cho mình là ai? Tàn hoa bại liễu đến nước này, còn nhảy ra tranh quyền đoạt lợi, ta nếu là ngươi, sớm mẹ nó an hưởng tuổi già rồi.

- Ngươi muốn chết.

Khâu Hà bị Diệp Hạo chọc giận.

Mà khi Khâu Hà chuẩn bị động thủ thì trong tay Diệp Hạo xuất hiện một bảng hiệu, tiếp theo đó hắn cầm tấm bảng kia đập tới Khâu Hà.

Oanh!

Một đạo ba động mênh mông từ bên trong bảng hiệu tràn ngập ra, chợt một thân ảnh xuất hiện giữa không trung.

Đạo thân ảnh này toàn thân tỏa phóng ba động như biển, trong mắt tản ra thần mang sáng rực.

Cho dù không nói tiếng nào, chỉ vẻn vẹn khí thế thôi đã làm cho Khâu Hà không thể động đậy.

- Viện Trưởng.

Khâu Hà nuốt nước miếng một cái.

- Khâu Hà, lá gan của ngươi không nhỏ, ngay cả người của ta cũng dám động?

Thánh Đức nhìn Khâu Hà một chút lạnh lùng nói.

Con ngươi Khâu Hà co rụt lại.

Người của Viện Trưởng?

- Thánh Đức Thư Viện bị đám người kia làm rối loạn, đừng tưởng rằng ta cái gì cũng không biết.

Vẻ mặt Thánh Đức lạnh như băng quét qua bốn phía một chút nói:

- Đợi đến khi ta xuất thủ, các ngươi một người cũng chạy không được.

Thánh Đức nói làm cho sắc mặt cao tầng trong sân hoàn toàn thay đổi.

Nếu Thánh Đức xử lí?

Chuyện này ——?

Bao gồm cả Khâu Hà bên trong, tất cả cao tầng đều luống cuống.

Thánh Đức không ở bao lâu, rất nhanh đã trở lại lệnh bài.

Diệp Hạo tiếp lệnh bài tới trong tay, tiếp theo treo lệnh bài bên hông.

- Nhìn thấy không?

Diệp Hạo chỉ vào lệnh bài nói:

- Đặc Sính Đạo Sư. Luận địa vị ta ngược lại còn cao hơn ngươi, giờ ngươi biết là ai phạm thượng rồi chứ?

Khâu Hà có chút trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn này, thật lâu không nói ra lời.

Đặc Sính Đạo Sư? Diệp Hạo lại là Đặc Sính Đạo Sư?

Bạn cần đăng nhập để bình luận