Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3162: Tiểu Viên Bị Đả Kích.

Tiểu viên tự phụ mình có Cấm Kỵ chi thể.

Hắn cảm thấy thiên hạ này không có người nào là đối thủ của hắn.

Cho dù là Diệp Hạo.

Dù sao bây giờ tiểu viên đã hoàn toàn lột xác.

Hiện tại mạnh đến mức rối tinh rối mù.

- Ngươi xếp Thôi Phán trước Lục Phán, xem ra thực lực của Thôi Phán hẳn rất mạnh.

Tiểu viên lãnh đạm nói.

- Nếu như thế, ta đi khiêu chiến Thôi Phán.

- Ngươi sẽ phải hối hận.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ngươi nghĩ nhiều rồi.

Tiểu viên nói xong một bước đi ra khỏi tiểu thế giới của Diệp Hạo.

Lúc này tu sĩ toàn trường đều chú ý tới Diệp Hạo.

Thật sự là do đôi mắt kia nở rộ ánh sáng quá mạnh mẽ.

Tiểu viên sừng sững ở giữa không trung, hắn quét toàn trường một lần rồi nói.

- Ai là Thôi Phán?

Thôi Phán không khỏi nhíu mày lại.

- Ngươi tìm ta có chuyện gì?

- Ta tới khiêu chiến ngươi.

Tiểu viên lắc mình xuất hiện ở trên lôi đài của Thôi Phán.

Lúc này Thôi Phán nhìn về phía Diệp Hạo.

- Tinh Hà, ngươi có ý tứ gì?

- Đã từng có một vị tiền bối phó thác nó cho ta, nhưng vị này hình như không thèm để tâm đến lời ta nói lắm.

Diệp Hạo nhẹ giọng giải thích nói.

- Ngay vừa rồi hắn mới hoàn thành quá trình lột xác.

Dừng một chút Diệp Hạo nói tiếp.

- Hắn hỏi ta có những chí tôn nào? Sau khi ta nói hắn cảm thấy ngươi là cao thủ, bởi vậy hắn mới tới nhà khiêu chiến ngươi.

- Hắn không phải là đối thủ của ta.

Thôi Phán nhìn tiểu viên một chút rồi lắc đầu.

Hắn đương nhiên nhìn ra thực lực tiểu viên cường đại, nhưng có thể lọt vào Chí Tôn bảng, có người nào không phải là kẻ mạnh?

- Cuồng vọng.

Hai con mắt tiểu viên loé ra tia lạnh lẽo.

Hỏa Nhãn kim tinh!

Trên người Thôi Phán tràn ra từng tầng hắc vụ.

Cả người hắn cũng trở nên mông lung mờ ảo.

Cho dù là Hỏa Nhãn kim tinh cũng không thể nhìn thấu.

- Giết.

Tiểu viên chợt quát một tiếng.

Thân thể hắn không ngừng phóng to ra.

Mười trượng!

Một trăm trượng!

Một ngàn trượng!

Khi thân thể tiểu viênd dạt đến vạn trượng, hư không cũng phải nứt ra.

Hắn vẫy tay một cái, một cây gậy phá vỡ trời cao xuất hiện trong tay hắn.

Lúc hắn cầm gây lên, thiên địa tựa hồ cũng ngừng vận chuyển.

Cửu thiên thập địa, duy ngã độc tôn.

Con đường mà Yêu tộc đi chính là bá đạo ngang ngược.

Tiểu viên cũng như thế.

Sau khi thi triển Cửu Huyền Biến, tiểu viên cảm thấy mình có thể đánh nổ tất cả.

Giết!

Hắn mang theo cây gậy đập tới Thôi Phán.

Thế nhưng khi nện vào tầng hắc vụ kia, tiểu viên khiếp sợ phát hiện mình không đập được.

Cùng lúc đó lực phản chấn kinh khủng khiến thổ huyết ngay tại chỗ.

- Ta không tin không thể đánh nát được cái mai rùa đen của ngươi.

Tiểu viên nảy sinh long ác độc.

Một đòn không thể đánh vỡ được phòng ngự của Thôi Phán, chuyện này khiến tiểu viên cảm thấy rất mất mặt.

Thân thể hắn phát sáng.

Con mắt của hắn cũng phát sáng.

Linh hồn của hắn cũng phát sáng.

Cây gậy hắn cầm trong tay cũng đang phát sáng.

Oanh!

Khi tiểu viên lần nữa luân động cây gậy, thiên địa không thể gánh chịu nổi cỗ lực lượng này mà nhanh chóng sụp đổ.

Tiểu viên như sự tồn tại duy nhất trong thiên địa.

Không có bất kỳ thứ gì có thể ngăn cản được hắn.

Sắc mặt Thôi Phán không hề có một chút biến hoá nào, hắn chỉ lẳng lạng nhìn cây gậy từ trên cao giáng xuống.

Không vui không buồn.

Khi cây gậy rơi vào tầng hắc vụ, đám người cảm thấy có thứ gì đó bị đánh vỡ.

Tựa như quy tắc, tựa như trật tự.

Mà sau một khắc này bọn họ hoảng sợ phát hiện cây gậy của tiểu viên tựa hồ nhập vào một thế giới âm trầm.

Từ phần thế giới kia cuồn cuộn tản ra lực lượng tuyên cổ trường tồn.

Sắc mặt tiểu viên lập tức thay đổi.

Hắn phát hiện cỗ lực lượng kia đã bao vây toàn thân hắn, không những thế nó còn liều mạng lôi kéo hắn vào trong thế giới kia.

Hắn điên cuồng mà điều động năng lượng toàn thân để chống lại.

Nhưng rất nhanh hắn phát hiện thân thể mình vẫn từ dịch chuyển về phía thế giới kia.

Khiến tiểu viên cảm thấy bất an là, hắn càng giãy dụa, tốc độ hắn tiến vào trong thế giới kia lại càng nhanh.

Chẳng lẽ không phản kháng sao?

Nếu không phản khác, tốc dộ di chuyển lại càng nhanh hơn.

Vấn đề là con mẹ nó chẳng phải chờ chết?

Tiểu viên có tính cách mạnh mẽ, làm sao có thể chờ chết?

Kết quả, tốc độ tiểu viên di chuyển vào thế giới kia càng lúc càng nhanh.

- Thôi Phán.

Mắt thấy tiểu viên chuẩ bị nhập vào thế giới kia, Diệp Hạo không khỏi mở miệng nói.

- Ta sẽ không làm tổn thương tính mệnh của hắn, ta giúp ngươi trừng trị hắn một phen, cũng để cho hắn biết núi cao còn có núi cao hơn.

Thôi Phán nhìn Diệp Hạo mỉm cười nói.

Diệp Hạo cũng không nói gì nữa.

Khi tiểu viên tiến vào tiểu thế giới kia, hắn đột nhiên phát hiện tu vi của mình bị phong ấn.

Hắn trở thành cá trên thớt.

Cùng lúc đó hắn cảm thấy xung quanh có thứ gì đó quỷ dị đang nhìn chằm chằm vào mình.

A!

Tiểu viên bỗng nhiên kêu lên.

Bởi vì ngay vừa rồi rồi có thứ gì đó thổi một hơi vào gáy hắn.

Lông tơ toàn thân hắn đều dựng đứng lên.

Hắn cẩn thận nhìn bốn phía.

Đáng tiếc rằng hắn không hề nhìn thấy gì hết.

Mà luc snafy con mắt hắn co rụt lại, hắn thấy hai bàn tay khô héo đang đặt trên vai hắn.

Điều này có nghĩa là gì?

Có nghĩa là một thứ đang ở sau lưng hắn.

- Cút ngay cho ta.

Tiểu viên quát lớn nói.

Tiểu viên vừa mới nói đến đây đã cảm nhận được cổ của mình bị cắn bể, răng nanh của đối phương tiến vào trong da thịt hắn, từ từ hút máu tươi của hắn.

Tiểu viên cảm thấy suy yếu.

Hắn có cảm giác muốn ngủ.

Nhưng hắn biết nếu lúc này ngủ sẽ vĩnh viễn ở trong nơi này.

- Không được, ta không thể ngủ, ta muốn phá vỡ nơi này.

Tiểu viên không ngừng truyền dũng khí cho mình.

Nhưng rất nhanh trên mặt tiểu viên lộ ra tia tuyệt vọng.

Bởi vì lúc này tu vi của hắn bị phong ấn, hơn nữa máu tươi của hắn đang dần cạn đi, hắn làm sao có thể lội ngược dòng đây?

Bây giờ hắn rốt cục cũng tin lời Diệp Hạo nói.

Thực lực của Thôi Phán rất mạnh.

Không phải mình có thể chống lại.

- Thế giới này đến cùng là thế nào? Mình không phải có Cấm Kỵ chi thể sao? Cấm Kỵ chi thể không phải là mạnh nhất sao?

Tiểu viên có chút tức giận quát.

Tiểu viên không biết rằng hắn không đi qua Luân Hồi lộ.

Lùi một bước dù đám người Lục Phán không đi qua Luân Hồi lộ, tiểu viên cũng không phải là đối thủ của đám người Lục Phán.

Phải biết Lục Nhĩ Mi Hầu, Tam Trượng cũng không tranh được vị trí Chí Tôn.

Mà những tiên này không người nào không có thực lực ngập trời.

- Đúng rồi, Tinh Hà.

Tiểu viên đột nhiên nghĩ đến một người.

Bản thân dù sao cũng ký hiệp nghị chiến sủng với Tinh Hà.

Nếu vậy Tinh Hà tuyệt đối sẽ không bỏ mặc hắn.

Cũng ngay lúc này tiểu viên đột nhiên phát hiện xung quanh thay đổi, tiếp đó hắn xuất hiện phía trên lôi đài mà hắn và Thôi Phán vừa mới giằng co.

- Còn muốn tiếp tục khiêu chiến không?

Thôi Phán thản nhiên hỏi.

Tiểu viên có chút kiêng kỵ nhìn Thôi Phán nói.

- Ta nhận thua.

Đến lúc này mà còn cứng đầu cũng không có ý nghĩa gì.

- Ngươi nên cảm tạ đồng bạn chiến đấu của ngươi, nếu không vừa rồi ta đã giết ngươi rồi.

Thôi Phán nhe ra hai răng nănh sắc nhọn lãnh đạm nói.

Tiểu viên khác với đám người Nữ Đế.

Bối cảnh của hắn chỉ có mỗi mình vượn già.

Mà bây giờ vượn già cũng đã chết.

Nói cách khác bây giờ tiểu viên không có bối cảnh gì cả.

Đã không có bối cảnh mà còn dám tranh giành với sói đầu đàn?

Tiểu viên nhìn Thôi Phán một cái thật sâu rồi yên lặng đi tới bên người Diệp Hạo.

- Chuyện vừa rồi cám ơn.

Sau nửa ngày tiểu viên mở miệng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận