Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1433: Ngươi Sợ Đau Không?

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

- Ngươi có thể.

Diệp Hạo nghiêm túc nhìn nàng nói

- Ngươi sợ đau không?

- Hỏi cái này làm gì?

Thỏ Ngọc trừng mắt hỏi.

- Ngươi không muốn mạnh lên?

- Muốn chứ.

- Ta có thứ này có thể giúp ngươi.

- Thứ gì?

Thỏ Ngọc tò mò hỏi.

- Một loại nước trái cây rất ngon.

Tiểu Thiên ngoắt ngoắt cái đuôi chạy tới, cười hắc hắc nói.

- Ta muốn uống.

Thỏ Ngọc vội nói.

Diệp Hạo có chút thương hại nhìn nó.

Đứa nhỏ này sao lại dám tin tưởng lời Tiểu Thiên chứ?

Thỏ Ngọc nhận lấy chén ngọc do Diệp Hạo đưa tới, cõi lòng nàng tràn đầy mong nhẹ nhàng liếm lấy một ngụm, sau đó, Thỏ Ngọc lộ ra ánh mắt mờ mịt.

Nước trái cây sao?

Uống không ngon tí nào!

Sau một khắc, Thỏ Ngọc cảm thấy thức hải như bị xé rách, một cỗ đau đớn khó có thể nói ra nhanh chóng tràn ngập toàn thân.

- Công tử, ngươi...ngươi cho ta uống cái gì thế?

Thỏ Ngọc sợ hãi hỏi lại.

- Ngọc Huyền Dịch.

Diệp Hạo nói khẽ

- Ngọc Huyền Dịch có thể tăng cường thiên tư, thiêu đốt huyết mạch ngươi.

- Thật sao?

Thỏ Ngọc lộ ánh mắt tràn đầy hi vọng.

- Ngươi tự cảm thụ đi.

Thỏ Ngọc hơi cảm ứng một hồi mới phát hiện liên hệ giữa bản thân cùng Thiên Đạo trở nên thân mật hơn một chút.

Đồng thời, Thỏ Ngọc cũng cảm thấy huyết mạch mơ hồ tăng cường hơn.

- Cảm thấy sao?

- Cảm thấy.

- Ngươi muốn khôi phục vinh quang tổ tiên, vậy phải dùng hết toàn lực uống Ngọc Huyền Dịch này mới được.

Diệp Hạo ngưng trọng nhìn Thỏ Ngọc nói

- Bỏ lỡ cơ hội lần này, ngươi muốn tăng lên sẽ rất khó.

Thỏ Ngọc vùng vẫy một hồi mới uống sạch một chén Ngọc Huyền Dịch.

Diệp Hạo không khỏi thay đổi sắc mặt.

Năm đó, mình cũng không dám uống như thế!

Thỏ Ngọc không khỏi kêu rên thành tiếng.

Nhìn thấy tình huống này, Diệp Hạo khẽ động tâm thần kéo nó và Thiên Cẩu vào sâu trong Tiểu Thiên Địa.

Thiên Cẩu nhìn chằm chằm Thỏ Ngọc một hồi nói

- Công tử, Thỏ Ngọc không thể tiếp nhận được loại thống khổ này đâu.

Diệp Hạo hơi suy nghĩ rồi khắc xuống từng đạo Đan Ấn lên người Thỏ Ngọc, trợ giúp nàng làm dịu thống khổ, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện Đan Ấn đưa vào có hiệu quả rất nhỏ.

Diệp Hạo đành phải gọi Dược Vương Đỉnh ra.

Dược Vương Đỉnh đánh giá một hồi rồi xuất thủ đông kết hơn 90% Ngọc Huyền Dịch.

- Tại sao không đông kết toàn bộ?

Diệp Hạo hỏi.

- Càng bá đạo càng có khả năng kích thích huyết mạch tổ tiên nàng.

Dược Vương Đỉnh vừa nói vừa đánh một đạo Đan Ấn lên người Thỏ Ngọc.

- Đan Ấn có thể bảo đảm nàng sẽ không sụp đổ vì đau khổ.

Nói cách khác, sự thống khổ vẫn phải diễn ra.

- Nàng có thể tiếp nhận được không?

Diệp Hạo khẽ thở dài.

- Muốn đi càng xa thì nhất định phải tiếp nhận những thống khổ này.

Dược Vương Đỉnh có vẻ hơi lạnh lùng vô tình.

- Được rồi.

- Ngươi tu luyện đi, nơi này đã có ta bảo vệ.

Dược Vương Đỉnh trầm giọng nói.

Diệp Hạo gật đầu nhẹ rồi đi tới trung tâm Trận Đạo.

Trung tâm Trận Đạo, Thải Kỳ Lân đang ngồi ngộ đạo trước Đạo Bia.

Diệp Hạo ngồi bên cạnh nàng, hắn cũng ký thác một sợi thần niệm vào Đạo Bia.

Diệp Hạo đã sớm lý giải thấu triệt cảnh giới Ngọc Tiên, nhưng hiện tại, hắn vẫn muốn tiến hành thiên chùy bách luyện đối với cảnh giới này, bởi vì hắn muốn đi càng xa, đồng thời còn muốn trở nên càng mạnh.

Thời gian trôi qua từng giây một.

Lúc Diệp Hạo bế quan cảm ngộ cảnh giới, phân nửa Thái Huyền học viện đã bị một bài giảng của Diệp Hạo dẫn bạo.

- Đạo sư trúng tuyển đặc biệt nhất từ trước tới nay.

- Diệp Nhật đơn giản có thể xưng tuyệt thế Trận Đạo.

- Diệp Nhật giải đáp được một số vấn đề mà đạo sư Địa cấp không thể giải đáp được.

- Diệp Nhật còn nghiên cứu ra trận phù có thể gia tăng tốc độ tu luyện.

- Trận phù gia tăng tốc độ tu luyện?

- Không có khả năng.

- Chuyện trận phù đã được chứng thực, hiện tại có không ít học sinh muốn dùng trọng kim mua đó.

- Kỳ thật, ta cảm thấy hứng thú nhất vẫn là Ngộ Đạo Trận, nhưng không biết có thần kỳ như Diệp Nhật nói không?

- Ta muốn biết Hoàng cấp tam ban chúng ta có thể đi ngộ đạo trước không?

- Thật hay không phải qua mấy ngày mới biết, đến lúc đó sẽ có rất nhiều đạo sư dự thính.

- Ta cũng muốn dự thính, làm sao bây giờ?

- Có thể lót dép bên ngoài phòng học nghe ngóng.

- Có đạo lý.

Rất nhiều học sinh muốn tìm Diệp Hạo mua một tấm trận phù gia tăng tốc độ tu luyện.

Đáng tiếc, vô luận bọn họ tìm kiếm như thế nào cũng không tìm được thân ảnh của hắn.

Lúc này, học sinh Hoàng cấp tứ ban đã tới phòng học thật sớm, sau khi đi tới, bọn họ mới phát hiện không gian hàng sau đã được nới rộng.

Không gian mở rộng gần gấp 10 lần.

Mấy trăm đạo sư dựa theo cấp bậc mà ngồi nghiêm chỉnh.

- Ta không nằm mơ chứ?

- Không ngờ đạo sư Địa cấp cũng tới.

- Diệp đạo sư đã kinh động đến không ít đại nhân vật.

- Đạo sư Địa cấp không có bao nhiêu người tới, chủ yếu đạo sư Huyền cấp, ngoài ra còn có chủ nhiệm học viện.

- Toàn bộ chủ nhiệm Hoàng cấp ban, chủ nhiệm Địa cấp ban đã trình diện.

Lúc những học sinh này thảo luận, một trung niên mặc bào phục rộng thùng thình cau mày nói

- Tại sao Diệp Nhật còn chưa đến?

Nghe vậy, chủ nhiệm Hoàng cấp ban, Kha Kiệt vội nói

- Thời gian còn chưa đến.

- Không phải trễ hả?

Trung niên lạnh lùng hỏi.

- Cái này...cái này.

Kha Kiệt không biết trả lời thế nào.

Nửa tháng trước, Kha Kiệt cũng có mặt trong giờ học của Diệp Hạo.

Kha Kiệt có mặt không phải vì nhục nhã hay chế nhạo Diệp Hạo, hắn đến để nghiệm chứng xem Diệp Hạo đến cùng có thực lực hay không? Nếu có thực lực thích hợp sẽ gia tăng thời gian Diệp Hạo đi dạy học, nếu không có, xin lỗi chỉ có thể giảm bớt.

Bởi vậy, Kha Kiệt khá rõ ràng thực lực Diệp Hạo.

Kha Kiệt tự tin ở lĩnh vực Ngọc cấp nói chuyện, vị này thật sự sẽ kém hơn Diệp Hạo.

- Đến rồi.

Không biết ai nói câu này, ngay sau đó, Diệp Hạo mặc giáo sư bào tiến vào phòng học.

Trung niên nhìn Diệp Hạo nói

- Diệp Nhật đạo sư, trễ giờ là không có trách nhiệm với công việc.

- Ngươi là ai?

- Chủ nhiệm Địa cấp ban, Đoạn Phương.

Trung niên kiêu căng đáp.

- Ngươi biết đây là đâu không?

Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi.

- Hoàng cấp tứ ban.

- Ngươi đã biết đây là Hoàng cấp tứ ban, vậy ngươi đến nơi này làm gì?

Diệp Hạo không khách khí chút hỏi.

- Ngươi.

Đoạn Phương phủi đất đứng lên

- Ngươi biết mình đang nói gì không?

- Kha Kiệt chủ nhiệm, chủ nhiệm Địa cấp ban có tư cách quản lý đạo sư Hoàng cấp ban không?

Diệp Hạo nhìn về phía Kha Kiệt nói.

- Cái này...không có.

Kha Kiệt chần chờ một chút vẫn đáp.

Bởi vì bản thân là Hoàng cấp ban mà cùng Địa cấp ban cũng không phải quan hệ thượng hạ cấp.

- Đã nghe chưa?

Diệp Hạo nhìn Đoạn Phương nói.

Đoạn Phương tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Lúc Đoạn Phương muốn làm thứ gì đó đã bị một lão giả bên cạnh kéo lại.

- Bớt giận, chớ chấp nhặt cùng người trẻ tuổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận