Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1881: Ta Nói Rất Rõ Ràng

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

- Hắn là người mà ta đã từng nói với ngươi, Hồng Vận.

A Nhã thẳng thắn nhìn Lại Chấn nói.

- Các ngươi là lão tình nhân hẹn hò với nhau.

Lại Chấn thần sắc dữ tợn nghiến răng nói.

- Không phải.

A Nhã hoảng hốt trả lời.

- Đã tìm đến nhà, ngươi còn nói với ta không phải?

Lại Chấn đỏ hồng mắt quát.

- Tiện nhân, cút cho ta, ta không muốn gặp lại ngươi nữa.

- Ngươi gọi ta là cái gì?

Thân thể mềm mại A Nhã run lên, khó có thể tin nỗi.

A Nhã không nghĩ tới người bên gối 500 năm sẽ đánh giá nàng như thế?

- Tiện nhân, đã nghe rõ chưa?

Lại Chấn nhìn chằm chằm A Nhã gầm thét.

- Tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân, ngươi bây giờ nghe rõ ràng chưa?

Trên mặt A Nhã lúc này không còn chút huyết sắc.

Nàng có chút thất hồn lạc phách lảo đảo mấy bước, nếu không phải có A Thải bên người đỡ lấy, A Nhã nhất định sẽ ngã sấp xuống.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua Lại Chấn, chợt mở miệng nói.

- A Thải, mang theo mụ mụ của ngươi, chúng ta đi thôi.

A Thải nhẹ gật đầu sau đó vịn A Nhã đau xót muốn tuyệt chậm rãi rời đi.

Thiên Dật ở chỗ này, người nào cũng không dám cản.

Sau khi rồi khỏi Lại gia, sắc mặt Hồng Vận ngưng trọng nói.

- Vì phòng ngừa Lại gia trả thù, chúng ta vẫn ngụ ở Tửu Điếm bên cạnh cứ điểm Thánh Đức Thư Viện đi.

Mọi người đều không có ý kiến gì.

Nhưng Hồng Vận không ngờ A Nhã lại nhẹ nhàng lắc đầu.

- Ta không cùng các ngươi đi đâu.

- Mẫu thân, người muốn đi đâu?

A Thải một mặt khẩn trương nói.

- Ta không còn mặt mũi đi theo cùng một chỗ với các ngươi nữa.

A Thải khổ sở nói.

- Coi như chúng ta không phải vợ chồng, ngươi cũng là người Bộ Lạc A Tạp.

Hồng Vận trầm ngâm một chút, nói.

Con mắt A Nhã tức khắc đỏ lên.

Vừa nghĩ tới Lại Chấn làm bạn với bản thân nhiều năm như vậy mà nở lòng lăng mạ nàng như thế, nàng không khỏi chua xót.

- Thật xin lỗi.

A Nhã nhìn Hồng Vận, hai hàng thanh lệ chảy xuống.

- Đi thôi.

Hồng Vận khẽ thở dài.

Hắn xoắn xuýt a.

Hắn và A Nhã thật có tình cảm.

Nhưng việc A Nhã phản bội là thật.

Nhưng Hồng Vận lại tiếp nhận A Nhã, hắn không muốn gây khó dễ đạo khảm trong lòng.

- Nên bầm thây tên Lại Chấn kia thành vạn đoạn.

A Thải không nhịn được nói.

Nàng thật sự rất phẫn nộ

Sau đó rất nhanh, đám người Hồng Vận phát hiện một việc bất đắc dĩ.

Trụ sở Thánh Đức Thư Viện ở phụ cận Tửu Lâu đã kín người hết chỗ.

- Nếu ở đây không còn chỗ thì chúng ta đành phải lựa chọn tửu lầu thôi.

Hồng Vận lo lắng nói.

Tam Thái Tửu Lâu!

- Lão Bản, nơi này còn có phòng không?

Lão Bản lườm Hồng Vận một cái, trong mắt lộ ra một tia coi thường.

- Không có.

- Gian phòng nào cũng đều không có à?

- Ta nói như thế còn nghe không hiểu?

Lão Bản lạnh lùng quát.

Ba!

lão bản bưng lấy gương mặt, tức giận nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi làm cái gì?

Diệp Hạo liếc qua đám tiểu nhị đang rục rịch nói.

- Người nào động, người đó chết.

Nói đến đây trên người Diệp Hạo toát ra quang huy kim sắc.

Kia con ngươi lão bản co rụt lại.

Tiên Vương?

Hắn không có nghĩ tới thanh niên nhìn qua vô hại này lại là cường giả Tiên Vương.

- Hiểu lầm, hiểu lầm thôi.

Lão bản vội vàng bồi lễ.

- Hồng Vận, ngươi là một Tiên Vương, đối mặt người Thế Lực bậc này, ngươi không cần phải thỏa hiệp, mà dùng nắm đấm trong tay ngươi, dạy hắn cách làm người như thế nào.

Diệp Hạo nhìn Hồng Vận trầm giọng nói.

Hồng Vận khổ sở nói.

- Ta đây không phải lo lắng đắc tội bọn họ sao?

- Toàn bộ cường giả tiên vương Thái Hành Vực sẽ không vượt qua 300, mà đại bộ phận Tiên Vương cũng đều cùng một cấp bậc với ngươi, cho nên ngươi cũng được coi một tay che trời ở đây, không phải ai cũng có tư cách khi dễ.

Nói đến đây Diệp Hạo tung một cước đạp kia Lão Bản đến trong góc.

- Có đôi khi nắm đấm càng nên sử dụng hơn so với đạo lý.

Giây lát sau Diệp Hạo nhìn lão bản đang ôm bụng nói.

- Hiện tại có gian phòng không?

Kia Lão Bản ôm bụng khấp khễnh đi tới đáp.

- Có, có, có.

Hắn dám nói không có sao?

Kỳ thật phía sau lão bản này cũng có Tiên Vương.

Nhưng Diệp Hạo tuổi trẻ như vậy đã đến Tiên Vương, chắc chắn sau lưng Diệp Hạo có cường giả chống lưng.

Bậc tồn tại này vẫn không nên đắc tội.

- Chuẩn bị cho chúng ta sáu gian phòng.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

Diệp Hạo không biết bọn họ Hồng Vận phân chia gian phòng như thế nào, nhưng bọn họ có sáu người, như vậy thuê sáu gian tốt nhất

- Phòng trên chỉ có ba gian thôi.

Lão Bản khó xử nói.

- Ngươi cảm thấy ta ở không nổi à?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Không, không, không.

Nghe được Diệp Hạo nói như vậy, Lão Bản cười khổ đáp.

- Thực sự chỉ còn ba gian thôi.

- Diệp Công Tử, ba gian cũng được rồi.

Hồng Vận lúc này mở miệng nói.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút rồi nhẹ gật đầu.

- Dẫn đường đi.

Lão bản không dám nhiều lời ngoan ngoãn dẫn đường phía trước.

Rất nhanh, hắn dẫn một đoàn người Diệp Hạo đi tới cửa phòng.

- Đây là ba gian.

Hồng Vận trên đường đã nghĩ kỹ phương án phân phối.

- Diệp Công Tử ở một gian, ta và A Báo, A Hổ một gian, A Thải và mẹ nàng ở một gian.

- Phòng không cần chuẩn bị ta.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Ta có bằng hữu ở Thái Hành Thành.

Hồng Vận không ép buộc.

Hắn biết rõ thân phận Diệp Hạo không thể coi thường.

Trẻ tuổi như vậy đã là Tiên Vương Cao Giai?

Thân phận không quý mới lạ?

Phòng ở nơi này chưa chắc Diệp Hạo đã để ý.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

...

Thái Hành Đại Tửu Điếm!

Tửu lâu cao cấp nhất Thái Hành Thành.

Thần Niệm Diệp Hạo quét qua Tửu Lâu này đã tìm được Hàn Sở Di bên trong.

Bất quá Hàn Sở Di lúc này đang tiếp đãi một trung niên ở phòng khách.

- Sở Di, đệ đệ ta truy ngươi thật lâu rồi.

Trung niên kia gõ bàn một cái, ánh mắt bình tĩnh nói.

- Ngươi cũng nên cho hắn một câu trả lời đi chứ?

- Lôi đạo sư, ta không đáp ứng đã quá rõ ràng.

Hàn Sở Di đón ánh mắt trung niên đáp.

- Ta không thích đệ đệ Lôi Hồng Hùng của ngươi.

- Sở Di, ngươi rõ ràng không cho ta mặt mũi.

Nghe được Hàn Sở Di cự tuyệt, sắc mặt trung niên trầm xuống nói.

- Ngươi có phải quá xem trọng mặt mũi của mình hay không?

Hàn Sở Di cười lạnh nói.

- Đệ đệ ngươi có tính tình gì ngươi không rõ ràng à? Nếu không phải ngươi mỗi lần đều giúp hắn chùi đít, ngươi cảm thấy hắn bây giờ còn có thể lưu lại ở Thánh Đức Thư Viện?

- Ngươi nói cái gì?

Kia Trung Niên giận dữ quát hỏi.

- Còn muốn ta lập lại lần nữa?

Hàn Sở Di không chút nào sợ hãi nhìn trung niên.

- Ngươi bây giờ là Cao Cấp Đạo Sư không sai, nhưng đừng quên ta cũng không kém, vượt qua ngươi chỉ là vấn đề thời gian.

- Nhưng hiện tại ngươi không phải đối thủ của ta.

- Thế thì sao?

- Ta sẽ làm cho thời gian ngươi ở Thánh Đức Học Viện khó đi.

- Hiện tại Thánh Đức Thư Viện đã không phải như trước đó.

- Ngươi cho rằng Tử Đế có thể một tay che trời à?

Trung Niên trên mặt lộ ra tiếu dung nói.

- Ngươi sai rồi, Tử Đế nếu thật có bản sự này, cũng không cần đến Tôn Thắng Nhân xông pha chiến đấu đâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận