Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2750: Thứ Tự

Mắt thấy cây trường mâu chuẩn bị đâm xuyên qua Diệp Hạo, bỗng phía trước trường mâu đột nhiên xuất hiện một vết rách không gian năng cản đường đi của nó.

Ngay lập tức Phá Quân đã đuổi đến nơi.

- Trận pháp không gian?

Khi Phá Quân nhận ra, thân ảnh của Diệp Hạo cũng đã biến mất.

- Thật không ngờ tiểu tử này còn là một vị trận sư.

Ngay sau đó Phá Quân nở nụ cười.

- Thú vị.

Lại nói đến Diệp Hạo.

Sau khi Diệp Hạo chạy xa mấy vạn dặm, hắn muốn tiến vào tiểu thế giới của bản thân nhưng rất nhanh hắn phát hiện không ngờ mình không thể vào được không gian trong tiểu thế gới.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút rồi thử nghiệm mở túi trữ vật bên hông ra, khiến hắn cảm thấy đau cả trứng là túi trữ vật cũng bị một cỗ lực lượng phong ấn lại.

- Chẳng lẽ tất cả các loại pháp bảo không gian đều không thể dùng được?

Nghĩ như vậy Diệp Hạo liền nhíu mày.

Phải biết trước khi Diệp Hạo đến đây đã luyện chế một vài quyển trục trận pháp. Hiện giờ xem ra đều đổ sông đổ bể cả rồi.

Nghĩ một lát, Diệp Hạo bắt đầu bố trí một không gian cấm chế ở gần đó để bắt đầu chữa thương.

Vừa rồi đánh một trận với Phá Quân, đã khiến hắn bị tổn thương tới nội tạng.

Hắn cần phải chữa thương, như vậy đại chiến tiếp theo mới có thể bảo trì trạng thái đỉnh phong.

Một ngày trôi qua.

Hai ngày trôi qua.

Ba ngày trôi qua.

Khi Diệp Hạo đang yên lặng khôi phục, đột nhiên trên trời cao xuất hiện một từng dòng chữ nhỏ.

Sơ Thủy vực, Thanh Thiên, chiến tích, hai mươi.

Âm Dương vực, Phá Quân, chiến tích, mười tám.

Tam Tài vực, Kim Cương, chiến tích, mười bảy.

Tứ Phương vực, Thánh Tôn, chiến tích, mười sáu.

Ngũ Hành vực, Phá Hư, chiến tích, mười lăm.

Lục Đạo vực, Nhân Vương, chiến tích, mười bốn.

Thất Môn vực, Độn Giáp, chiến tích, mười ba.

Bát Quái vực, Thiên Mệnh, chiến tích, mười hai.

Cửu Cung vực, Đại Diễn, chiến tích, mười.

Theo danh sách này, rất nhanh Diệp Hạo đã tìm được tên mình.

Thần vực, Diệp Hạo, chiến tích, không.

- Con số này chẳng lẽ chính là số lượng tu sĩ bị đánh chết?

Diệp Hạo lẩm bẩm nói.

Đúng lúc này một âm thanh lạnh như băng phá vỡ trời cao.

- Việc tiếp theo các ngươi phải làm là giết chết bất kỳ đối thủ nào mà các ngươi thấy.

- Mỗi một tu sĩ các ngươi giết được, các ngươi ngoại trừ có thể tăng thêm số điểm ra, còn có thể thu được số điểm của đối phương.

- Cho các ngươi thời gian ba năm.

- Ba năm sau, các tu sĩ xếp hạng dưới ba ngàn, văn minh sau lưng các ngươi sẽ bị hủy diệt.

- Bây giờ ta tuyên bố buổi tiệc chém giết của các ngươi bắt đầu.

Sau khi âm thanh này biến mất, từ đáy mắt Diệp Hạo lóe lên tia phẫn nộ. Bọn họ dựa vào cái gì mà quyết định sinh tử của những văn mình này cơ chứ?

Nhưng dù phẫn nộ Diệp Hạo cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật. Ở trước mặt chúa tể, bọn họ cũng chả khác gì con kiến.

- Một ngày nào đó ta sẽ trở thành chúa tể chí cao vô thượng.

Diệp Hạo lẩm bẩm nói.

Khôi phục lại tinh thần, Diệp Hạo mới bắt đầu đi.

Đi chưa được bao xa, Diệp Hạo đã thấy một thanh niên nhìn qua chỉ mới mười bảy mười tám tuổi.

Thanh niên kia thấy Diệp Hạo giật mình, lập tức mặt đất dưới chân Diệp Hạo sụp đổ.

- Chết đi.

Chiến kiếm trong tay thanh niên kia hóa thành ngàn vạn kiếm quang, hung hăng chém tới chỗ mặt đất đang sụp lúm.

Đợi đến khi bụi bặm tan hết, thanh niên kia mới thở dài một hơi. Hắn không nghĩ rằng dưới một kích này Diệp Hạo có thể sống được.

Nhưng sau một khắc lông tơ cả người hắn đều dựng đứng. Bởi vì một chuôi chiến kiếm đang đè ngang cổ hắn.

- Thả... Buông tha ta.

Thanh niên kia run rẩy nói.

- Ta cũng bất đắc dĩ thôi.

- Nhưng đây không phải là lý do ngươi muốn giết ta.

Diệp Hạo nói xong, chiến kiếm trong tay dứt khoát cắt đầu người thanh niên kia, tiếp đó lửa cháy ngập trời không tốn quá nhiều thời gian đã thiêu rụi cơ thể hắn.

Mà lúc này, trước mặt Diệp Hạo xuất hiện một túi càn khôn.

- Túi càn khôn này không phải là của người thanh niên kia đấy chứ?

Diệp Hạo nghĩ như thế mới đi tới thử mở túi càn khôn của đối phương ra.

Hắn không ngờ rằng thật sự có thể mở túi càn khôn. Bên trong túi càn không có rất nhiều bảo vật trân quý.

Có bảo vậy dù là Diệp Hạo cũng không có.

- Những tư nguyên này dù có là mấy thế lực cấm kỵ cũng không thể sánh nổi.

Diệp Hạo hơi xúc động nói.

Nhưng nghĩ đến thân phận của người thanh niên đó, trong lòng Diệp Hạo cũng trở nên bình thường lại.

Người thanh niên này chính là vương giả của một nền văn minh. Trên người hắn có nhiều tài nguyên như vậy rất khó hiểu sao?

Không nói những ai khác, chỉ nhìn mỗi Diệp Hạo, tài nguyên trên người hắn sao không phải là một con số kinh khủng được?

Chỉ là lúc Diệp Hạo muốn lấy ra lại phát hiện mình không thể lấy được.

- Xem ra chỉ có thể chờ cho đến khi ra ngoài mới có thể sử dụng được.

Diệp Hạo nói xong mới ném túi càn khôn này vào trong thức hải của mình.

Khi Diệp Hạo rời khỏi bỗng hắn bị một khối tạch lấp lóe ánh sáng hấp dẫn.

- Thần Từ thạch.

Diệp Hạo kinh ngạc nói.

Hắn không ngờ ở trong này lại có thể gặp Thần Từ thạch.

- Là một khối Hoàng cấp sơ kỳ.

Diệp Hạo nhìn một chút trong lòng cực kỳ hưng phấn.

Có khối từ thạch này, hắn có thể bố trí trận pháp.

- Xem ra nơi này có rất nhiều tài nguyên.

Nghĩ như vậy trong mắt Diệp Hạo tràn đầy chờ mong.

Vị chúa tể kia nói không sai, phiến khu vực này cực lớn. Từ khi gặp được thanh niên kia, Diệp Hạo đi ba ngày cũng không hề đụng phải một thân ảnh nào.

Diệp Hạo biết sở dĩ không đụng phải là có liên quan đến việc thần niệm bị hạn chế, khi ở trong này, phạm vi dò xét của thần niệm bị hạn chế hơn rất nhiều, nếu không chỉ cần thần niệm quét qua, cái gì cũng tìm được.

Hắn hiểu, như vậy cũng là để bảo vệ cho tu sĩ của một vài văn minh, bằng không những tu sĩ mạnh mẽ khác đã giết sạch họ từ lâu rồi.

Hôm nay khi Diệp Hạo đi đến bên bờ suối rửa mặt, từ xa hắn thấy được một thiếu nữ mặc y

Lục y thiếu nữ để chân trần nghịch nước như hài tử.

Diệp Hạo nhìn thấy vậy cũng không biết nói gì.

Đã bao nhiêu tuổi rồi?

Sao tính cách lại trẻ con như vậy chứ?

- Làm gì vậy?

Diệp Hạo đi tới bên người thiếu nữ lục y gọi.

Nghe vậy sắc mặt thiếu nữ lục y hoàn toàn thay đổi, tiếp đó một dải lụa nhanh chóng vọt tới Diệp Hạo.

Diệp Hạo đưa tay là có thể tóm được tấm lụa kia.

Tê!

Sau một khắc Diệp Hạo mới phát hiện thứ mình bắt được là một con rắn xanh.

- Tiểu Lục, đừng cắn.

Khi thiếu nữ lục y nói lời này cũng đã chậm rồi.

Con rắn xanh đó đã cắn mạnh vào cổ tay Diệp Hạo.

Diệp Hạo nhíu mày.

- Nghiệt súc.

Hỏa diễm đỏ rực lập tức vây lấy con rắn nhỏ đó. Nhưng khiến Diệp Hạo kinh ngạc là con rắn nhỏ lại hóa thành một vệt sáng quay về bên người thiếu nữ lục y.

Con rắn nhỏ đó tựa như nhận ra Diệp Hạo rất mạnh, nó chỉ dám thè lưỡi về phía Diệp Hạo chứ không dám tiến lên tấn công.

- Ngươi không sao chứ?

Thiếu nữ lục ý ân cần hỏi.

- Loại độc này thật mạnh.

Diệp Hạo cũng phải nhíu mày.

Vì sao?

Từ khi Diệp Hạo tu hành Cửu Dương thần công, hắn đã trở thành bách độc bất xâm. Nhưng hắn phát hiện Cửu Dương chi thể không thể áp chế được chất độc này, nếu không phải nhờ bản nguyên đan điều của hắn vây quét độc, Diệp Hạo bây giờ có khi đã bị độc phá nát cơ thể chết ngay tại chỗ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận