Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2840: Truy Sát

Khởi tử hoàn sinh!

- Vậy Chúa Tể có thể phục sinh bất kỳ sinh linh nào hay không?

- Ta nghĩ có lẽ là được.

Hư ảnh nghĩ một hồi nói.

- Nói như vậy đối kháng được với Chúa Tể cũng chỉ có Chúa Tể mà thôi.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

Hư ảnh trầm mặc không nói.

- Những năm này khi ta ngộ đạo đã từng cảm nhận được một thần niệm đang thăm dò.

Hư ảnh trầm ngâm một hồi rồi nhìn Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Là Chúa Tể thăm dò sao?

- Ta cũng không biết có phải là do Chúa Tể thăm dò hay không, ta chỉ biết vị đó cực kỳ mạnh.

Khi nói đến đây, khắp khuôn mặt hư ảnh tràn ngập ngưng trọng.

Sắc mặt Diệp Hạo cũng trở nên khó coi.

- Chẳng lẽ tương lai ta cũng phải trốn vào Luân Hồi sao?

Hư ảnh cũng không biết nói gì.

Thời Gian chi chủ vì sao phải trốn vào trong luân hồi, còn không phải do cảm thấy bất an sao? Thậm chí còn có thể cảm nhận được Chúa Tể uy hiếp.

Còn về sư tổ Nhân Vương, có lẽ phần lớn là do khó có hể tiến thêm một bước, bởi vậy Chúa Tể mới bỏ mặc hắn.

Nhưng rất nhanh Diệp Hạo đã vứt chuyện này qua một bên.

- Bây giờ ta cách Siêu Thoát cảnh còn rất xa, nghĩ xa như vậy để làm gì chứ?

Về phần kim thân, hắn cũng không hề có lo lắng gì.

Ở Siêu Thoát cảnh, kim thân cũng đi không được bao xa, cũng sẽ không tạo thành uy hiếp tới Chúa Tể.

- Có lẽ chờ tới lúc ta đến Siêu Thoát cảnh, Thời Gian chi chủ cũng đã đến Chúa Tể cảnh rồi.

- Nếu thật sự là như vậy, đó chính là may mắn của Nhân tộc ta.

Hư ảnh nhẹ nhàng nói.



Nhan gia!

Thư phòng Nhan Dương.

Nhan Kiều xị mặt quỳ trên mặt đất.

- Nhan Kiều, cục diện Tất gia hiện giờ thế nào, chẳng lẽ ngươi còn không biết sao?

Nhan Dương tức đến mức đỏ cả mặt.

- Nhưng Diệp công tử có ân cứu mạng với ta.

Nhan Kiều khổ sở nói.

- Nhưng ngươi cũng không thể lôi kéo gia tộc chôn cùng ngươi được.

Đại trưởng lão Nhan gia lạnh lùng nói.

- Không nghiêm trọng đến mức đó chứ?

Mẫu thân Nhan Kiều nhịn không được lẩm bẩm nói.

- Nhị trưởng lão, ta nghĩ có chuyện ngươi còn chưa biết rõ, tương lai Tất gia muốn thống nhất toàn bộ Minh thành đấy.

Đại trưởng lão nhìn mẫu thân Nhan Kiều một cái nói.

Không sai, mẫu thân Nhan Kiều còn là nhị trưởng lão Nhan gia.

- Chuyện này không thể nói trước được. Có khi Tất Xuân xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn thì sao?

Nhị trưởng lão hừ lạnh nói.

- Xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Ngươi nghĩ chuyện gì ngoài ý muốn đây?

- Cũng có thể là nửa đường tự nhiên bỏ mạng chẳng hạn?

- Nói cho ngươi biết, tu sĩ toàn bộ Minh vực đều có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng Tất Xuân thì sẽ không.

Đại trưởng lão mạnh mẽ nói.

- Vì sao?

Nhị trưởng lão không hiểu hỏi.

Kì thật không nhữngnhij trưởng lão không hiểu, những cao tầng khác trong sân cũng không hiểu.

Tại sao Tất Xuân lại không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn cơ chứ?

Phải biết bây giờ Tất Xuân mới là Thần Hoàng cảnh.

- Bởi vi ở toàn bộ Minh vực này, người duy nhất có khả năng đặt chân đến Siêu Thoát cảnh cũng chỉ có Tất Xuân, dưới tình huống này ngươi nghĩ Thiên Đạo sẽ mặc kệ cho sự sống chết của Tất Xuân sao?

Đại trưởng lão nhìn bốn phía một lần rồi lại nói.

- Nói tóm lại bây giờ ai động đến Tất Xuân, người đó chết. Chỉ đơn giản thế thôi.

Đám người nghĩ đến mà sợ.

Nếu như vậy cũng thật đáng sợ.

Có Thiên Đạo bảo kê, ai cũng không thể đụng vào nàng được.

- Các ngươi không phát hiện các thể lực đứng đầu Minh thành đều nể mặt Tất gia sao?

Nói đến đây, đại trưởng lão căm giận bất bình nhìn Nhan Kiều nói.

- Đợi đến khi Tất Xuân trở thành cường giả Siêu Thoát cảnh nhất định sẽ thống nhất Minh vực, hôm nay bởi vì ngươi, Nhan gia chúng ta cũng đã trở mặt với Tất gai, đến lúc đó Tất gia sẽ dùng Nhan gia làm mục tiêu đầu tiên.

- Chẳng lẽ đến lúc đó Nhan gia chúng ta phải hiệu trung với Nhan gia sao?

Một vị trưởng lão không cam lòng nói.

Đang yên đang lành ai mà muốn hiệu trung chứ?

- Nếu không thì phải làm sao đây? Phản khảng, sau đó bị huỷ diệt toàn tộc sao?

Đại trưởng lão nhìn vị trưởng lão kia một cái. Nói.

- Trước mặt cường giả Siêu Thoát cảnh, không nói mấy tên như chúng ta, cho dù là lão tổ vô địch cảnh, cũng không thể làm được.

- Hơn nữa các ngươi phải biết rằng một khi Tất Xuân trở thành Siêu Thoát cảnh, nàng sẽ ngồi ngang hàng với Thiên Đạo. Nàng muốn làm chuyện gì, các ngươi nghĩ Thiên Đạo sẽ không phối hợp sao?

Sắc mặt mọi người dần trở nên trắng bệch.

Một Tất Xuân khủng bố như vậy, nếu Thiên Đạo cũng phối hợp, mọi người còn có đường sống nữa sao?

- hiện giờ ngươi đi Tất gia, cầu xin Tất Xuân tha thứ.

Đại trưởng lão chỉ vào Nhan Kiều nói.

- Nết Tất Xuân không tha thứ, ngươi cũng không cần về nữa đâu.

Lời nói của đại trưởng lão vừa rơi xuống, sắc mặt Nhan Dương cũng lạnh xuống.

- Đại trưởng lão, xử lý nữ nhi của ta thế nào, còn chưa tới lượt ngươi khoa tay mua cân.

- Gia chủ, ta làm như vậy cũng là vì gia tộc.

- Đừng có hở một tí là lôi gia tộc ra hù doạ ta.

Nhan Dương hừ lạnh nói.

- Dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra, nghĩ biện pháp xử lý là được.

- Nói cũng thật đơn giản.

Đại trưởng lão cười ha hả nói.

- Tự tạ sẽ đi một chuyến tới Tất gia nói chuyện với Tất Khô Diệp.

Nhan Dương lãnh đạm nói.

- Nhan gia ta sừng sững nhiều năm như vậy, cũng không phải ai muốn muốt là nuốt được. Hơn nữa, cường giả Siêu Thoát cảnh cũng không có nghĩa là tất cả, trong thiên hạ này có rất nhiều thế lực không muốn thần phục.

Quẳng xuống một câu, Nhan Dương lại nhìn về phía Nhan Kiều nói.

- Ngươi đi nghỉ ngơi đi.

Nhan Kiều đỏ bừng con mắt nói.

- Cảm tạ phụ thân.

Nhan Dương còn đang định nói, cuối cùng vẫn quay người rời khỏi.

Trong bóng tối, Diệp Hạo lẳng lặng nhìn một màn này.

- Không ngờ phụ thân của Nhan Kiều cũng thật có tâm.

- Cũng không biết Tất Khô Diệp sẽ làm khó Nhan Dương thế nào?

- Làm khó? Ta lại không nghĩ Tất Khô Diệp sẽ làm khó Nhan Dương, lão tổ Tất gia còn định ứng phó với ta nữa, lúc này làm sao có thể kiếm thêm chuyện được chứ?

- Tóm lại vẫn không thể thiếu màn doạ dẫm được.

- Xem ra ta phải chủ động hiện thân rồi.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

Thân hình Diệp Hạo loé lên một cái liền xuất hiện ở Huyền Vũ khu.

Ngay khi Diệp Hạo xuất hiện, không bao lâu đã có hết thám tử này đến thám tử khác âm thầm theo dõi.

Những thám tử này làm sao có thể giấu được pháp nhãn của hắn chứ, nhưng Diệp Hạo lại coi như không có chuyện gì, vuẫn một đường đi ra ngoài thành.

Đúng vậy.

Ngoài thành.

Chuyện này khiến những thám tử đang âm thầm theo dõi kia đều chấn động.

- Chẳng lẽ gia hoả này không biết Hứa gia muốn đối phó với hắn sao?

- Đâu chỉ mỗi mình Hứa gia muốn đối phó với hắn, Nhan gia cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

- Các ngươi chỉ mới nói được mấy thế lực trên bề nổi, cũng sẽ có một vài gia tộc âm thầm xuất thủ.

- Bọn họ xuất thủ làm cái gì?

- Nịnh nọt hai đại gia tộc.

Diệp Hạo vẫn chưa đi ra khỏi Minh thành, nhưng thám tử đi sau lưng hắn cũng đã hơn một trăm người.

Diệp Hao quay người nhìn thoáng qua, những thám tử này vội vàng né tránh.

Hắn cười cười liền dưới ánh mắt của hàng trăm người đi ra khỏi Minh thành.

Sau khi đi ra khỏi Minh thành, Diệp Hạo liền triệu hồi ra một chiếc chiến hạm Hoàng cấp cao cấp.

Xoát!

Chiến hạm nhanh chóng bay xa.

- Không tốt.

- Tên kia chạy?

- Ngươi nghĩ tên kia có thể chạy trốn được không?

- Trong bóng tối không biết có bao nhiêu đại nhân vật đi theo, cứ chờ xem, tiểu tử này sẽ không sống được bao lâu.

Những thám tử này đoán vô cùng chính xác.

Khi chiến hạm của Diệp Hạo chạy như bay được vài phút, hắn phát hiện không gian phía trước bị phong toả.

- Ai?

Diệp Hạo lạnh mặt nói.

- Người giết ngươi.

Nói xong, một đôi bàn tay gầy guộc liền vồ tới thân thể Diệp Hạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận