Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1297: Nói đùa

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

Ân gia?

Ân gia nào?

Tu sĩ giữa sân chợt nghĩ đến một gia tộc kinh diễn đến cực hạn ở Tứ Trọng Thiên.

Ân gia!



Thiên Kiêu Gia Tộc!

- Ân gia đời thứ nhất tồn tại đến giờ, mỗi một thời đều sẽ xuất hiện ít nhất một Thiên Kiêu, đến hiện tại cũng không biết có bao nhiêu cao thủ.

- Số lượng cường giả Tiên Vương sợ có đến vài chục người.

- Khó trách Đông Hoa Hoàng Triều cũng không dám bất kính a.

- Gia tộc như vậy có thể xưng tụng thế lực cao cấp nhất Tứ Trọng Thiên rồi.

Ngạo Kiều loli nghe được đạo thanh âm kia, thì bấm eo giận dữ quát.

-Trần Bế Nguyệt, ngươi dám phát tiết tại Phòng Đấu Giá Thiên Đường của ta?

- Trần Bế Nguyệt.

- Thánh Nữ Thánh Địa Nguyệt Quế.

- Luyện Khí đệ nhất thế hệ trẻ.

- Vừa nãy ta còn hiểu kỳ là ai lại để ý tới tâm đắc của Khương Nhạc Đại Sư? Hiện tại tu vi Luyện Khí của Trần Bế Nguyệt cũng đã rất cao, nếu lấy được bản thảo của Khương Nhạc Đại Sư, chẳng phải lại tiến thêm một tầng?

Ngay lúc tu sĩ toàn trường đang thảo luận, tử y trung niên trừng tiểu loli một cái nói.

- Thuyền nhi, không được hổ nháo.

- Lục thúc, ngươi mắng ta?

Tiểu loli giống như nhận ủy khuất, nước mắt chực chờ rơi xuống nhìn y trung niên.

Âu Vân Long bất đắc dĩ.

- Nha đầu ngươi.

Nói đến đây, hắn vung tay lên khống chế ngạo tiểu loli vào phòng khách quý. Chợt Ân Vân Long nhìn về phía phòng của Trần Bế Nguyết nói.

- Có vượt qua 2 ức không?

Ánh mắt La Phù đấu tranh một hồi cuối cùng cũng quyết định từ bỏ.

Với tình huống tranh đoạt tâm đắc của Khương Nhạc với Trần Bế Nguyệt thì đắc tội Nguyệt Quế Thánh Địa.

Cấp bậc thế lực như Nguyệt Quế Thánh Địa có thể vật tay với Ân gia.

Không có Tu Sĩ đáp lại.

Thứ nhất, không ai muốn đắc tội với Nguyệt Quế Thánh Địa, thứ hai, giá 2 ức quá cao.

Cuối cùng tâm đắc Khương Nhạc bị Trần Bế Nguyệt lấy đi.

Nhìn thần sắc ảo não của La Phù Diệp Hạo cười nói ra.

- Chẳng phải chỉ là một bản tâm đắc sao?

- Tâm đắc của Khương Nhạc đó.

Xích Luyện Tiên Tử không nhịn được lên tiếng.

- Khương Nhạc không có gì ghê gớm cả.

Lời của Diệp Họa khiến Xích Luyện Tiên Tử trợn tròn mắt.

- Ngươi có ý kiến?

Diệp Hạo nhìn Xích Luyện Tiên Tử nói.

- Khương Nhạc thế nhưng là Thập phẩm Tôn Cấp Luyện Khí Sư mà.

- Người ngồi bên cạnh ngươi là thập nhị phẩm tôn cấp Luyện Khí Sư đây.

- Ngươi?

- Thế nào?

- Lừa ai?

Diệp Hạo cười không nói.

Xích Luyện Tiên Tử không tin cũng hợp lí.

Thập Nhị Phẩm Tôn Cấp Luyện Khí Sư cũng đã rất lâu rồi không xuất hiện.

Xích Luyện Tiên Tử không biết Diệp Hạo đúng có cấp bậc này.

Diệp Hạo trước đó là thập phẩm Tôn Cấp Luyện Khí Sư, nhưng sau khi lấy được truyền thừa của Khí Vương, tu vi Luyện Khí hắn vụt vụt tăng lên, hai tháng trước đã đạt đến Thập nhất phẩm Tôn Cấp.

Bình thường nếu đi đến Thập nhị phẩm Diệp Hạo còn cần một chút thời gian.

Thế nhưng ai bảo Diệp Hạo nắm giữ Đạo Bia được dung hợp từ bốn Bia làm chi.

Dưới sự trợ giúp của Đạo Bia, Diệp Hạo dùng thời gian hai tháng thuận lợi đặt chân đến Thập nhị phẩm Tôn Cấp Luyện Khí Sư.

- Cho ngươi.

Diệp Hạo đưa cho La Phù một quyển Cổ Thư.

La Phù nghi ngờ nhận lấy.

Tùy ý lật nhìn vài trang, thần sắc nàng dần trở nên ngưng trọng.

La Phù dù sao cũng là Tôn Cấp Luyện Khí Sư, vẫn có thể phân rõ giá trị Cổ Thư.

- Đây là tâm đắc của ai?

- Thạc Quả.

- Thạc Quả?

La Phù giật mình.

- Có lẽ ngươi không biết Thạc Quả là Thập nhất phẩm Tôn Cấp Luyện Khí Sư à.

- Cái gì?

Xích Luyện Tiên Tử cũng giật mình.

- Chẳng lẽ ngươi cho tới bây giờ không hề nghĩ qua tại sao Thạc Quả có thể tranh phong cùng Bá Vương, vợ chồng Hoàng Kim Long Vương?

Diệp Hạo lườm Xích Luyện Tiên Tử một cái.

- Thạc Quả là một cao thủ Vương cấp Luyện Khí cường đại.

Xích Luyện Tiên Tử tức khắc hiểu được.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

- Tại sao cho tới bây giờ ta không biết Thạc Quả là cao thủ Luyện Khí?

La Phù đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.

- Chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm.

Diệp Hạo chỉ cổ thư trong tay La Phù nói.

- Thừa dịp khoảng thời gian này mau chóng hiểu rõ quyển sách, có thể giúp ngươi tăng hạng lên.

- Ta có thể cùng xem hay không?

Ánh mắt Xích Luyện Tiên Tử nóng bỏng mà hỏi.

- Ngươi cũng là Luyện Khí Sư?

Diệp Hạo nghi ngờ hỏi.

- Ba năm trước ta đặt chân Tôn Cấp Luyện Khí Sư.

Xích Luyện Tiên Tử nhẹ giọng nói.

- Vậy ngươi cũng phải hỏi La Phù.

Diệp Hạo nhìn về phía La Phù.

Xích Luyện Tiên Tử không khỏi nhìn về phía La Phù.

La Phù chần chờ một chút rồi nhẹ gật đầu.

Nàng hiểu Diệp Hạo đang đưa cho nàng một phần nhân tình.

Nàng chia sẻ nội dung cuốn cổ thư này cho Xích Luyện Tiên Tử, Xích Luyện Tiên Tử sẽ phải nhận phần thiên đại nhân tình này.

- Diệp công tử, ta đột nhiên phát hiện sao cái gì ngươi cũng có vậy?

Thạch Tam bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó.

- Ai nói?

Diệp Hạo lật Thạch Tam một cái.

Thạch Tam cười hắc hắc, tiếp đó đi tới bên cạnh Diệp Hạo.

- Diệp công tử, ngươi có thể giúp đỡ ta một chút Tiên Thạch không?

- Vừa nãy cho ngươi Tiên Thạch ngươi không muốn, hiện tại làm sao lại muốn đây?

- Ta đột nhiên nhớ đến việc thôi động Chủ Cấp Chiến Hạm cần một lượng lớn Tiên Thạch.

Thạch Tam gãi đầu không có ý tứ mà nói.

Chiến hạm là một loại vật phẩm xa xỉ.

Không phải ai cũng có thể sử dụng.

Cái khác không nói chỉ việc qua một Vực hao phí Tiên Thạch cũng phải tính bằng trăm ngàn.

- Chờ Đấu giá hội kết thúc ta sẽ đưa ngươi Tiên Thạch.

-Không cần quá nhiều.

Thạch Tam lập tức nói.

- 1000 vạn là được rồi.

- Đến lúc đó lại nói.

Diệp Hạo nhìn trung tâm Phòng Đầu Giá.

- Muốn thứ gì cứ nói, bỏ lỡ hôm nay sau này cũng không có cơ hội coi tiền như rác nữa đâu.

- Ta muốn đai lưng này.

Khiến Diệp Hạo không ngờ tới mình vừa nói xong Xích Luyện Tiên Tử đã nói.

Nhìn vẻ mặt tràn đầy chờ mong của Xích Luyện Tiên Tử Diệp Hạo không coi ra gì lên tiếng.

- Ra giá đi, ta trả tiền.

- Vậy ta có thể ra giá.

Xích Luyện Tiên Tử không phải không mua nỗi đai lưng tử y trung niên đang đấu giá, nàng chỉ muốn thông qua loại phương thức này để thân hơn với Diệp Hạo hơn.

- Được.

Xích Luyện Tiên Tử nhìn thấy Diệp Hạo gật đầu mở miệng đề giá cao đến 3 ức.

Dùng 3 ức mua một đai lưng Phòng ngự Tôn cấp quả thật có chút xa xỉ.

- Ngươi lập tức đề giá cao như vậy làm gì?

Trong lòng La Phù có chút không vui.

- Chẳng lẽ ngươi không chú ý tới cuối cùng giá đai lưng này cũng lên tới 3 ức sao?

Xích Luyện Tiên Tử ranh mãnh cười nói.

- Hơn nữa, ta dùng tiền của Diệp công tử, ngươi kích động làm gì? Ngươi không phải thích Diệp công tử đấy chứ?

- Ngươi nói cái gì?

La Phù không khỏi mắc cở đỏ bừng mặt.

- Ngươi không thích, vậy nhường ta theo đuổi đi.

Xích Luyện Tiên Tử nhìn thấy bộ dáng của La Phù làm sao không hiểu đây, bất quá nàng lại nói ra.

- Người nào không thích?

La Phù lo lắng bật thốt.

Mà ngay lúc La Phù nói ra câu này không khí trong phòng cũng trở nên ngưng trọng hẳn.

Diệp Hạo xấu hổ không thôi.

Xích Luyện Tiên Tử lại cười khanh khách nói.

- Diệp công tử, La Phù ở Tứ Trọng Thiên rất quý hiếm nha.

- Không nói lời nào cũng chả ai nghĩ ngươi câm điếc đâu.

Diệp Hạo trừng Xích Luyện Tiên Tử một cái.

Xích Luyện Tiên Tử vẫn cười như cũ, nhưng lại không nói về chủ đề này nữa.

Nàng vẫn biết chừng mực.

Bạn cần đăng nhập để bình luận