Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3265: Quỳ Xuống

Thiên hà Hồn Thiên cũng có Chí Tôn bảng và Cái Thế bảng.

Liên Tinh xếp hạng thứ mười tám.

Tiểu Kiều làm sao có thể không biết vị này chứ?

- Chờ chút, Liên Tinh còn chưa thể khơi mào được một trận gió tanh lớn như vậy.

Trung niên râu quai nón đột nhiên nhớ đến một vấn đề.

- Đứng sau lưng Liên Tinh là môt chí tôn giả.

Lăng Thanh Tử nói đến đây mới lo âu nhìn qua Diệp Hạo nói.

- Ngươi có thể ứng phó được không?

- Ngươi lo lắng cho ta?

Diệp Hạo cười nói.

- Ngươi là tộc nhân của ta, ta có thể không lo lắng cho ngươi sao?

Lăng Thanh Tử tức giận nói ra.

- Yên tâm đi.

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

- Ta sẽ không có vấn đề gì.

- Công tử chính là vô địch.

Tiểu Kiều tự tin vô cùng nói.

- Ngươi thấy Tiểu Kiều không, hoàn toàn tin tưởng ta.

Diệp Hạo chỉ Tiểu Kiều nói.

Khắp khuôn mặt Lăng Thanh Tử là nụ cười khổ.

Chuyện này thì liên quan gì tới tự tin chứ?

Phải biết đây chính là chí tôn đấy.

Thập đại chí tôn, xếp hạng khác nhau, chiến lực cũng khác nhau.

Lăng Thanh Tử không nghĩ rằng Diệp Hạo là chí tôn, nàng cảm thấy Diệp Hạo hẳn có xếp hạng gần với chí tôn, chỉ có thể tranh phong với mấy vị đứng đầu Cái Thể bảng.

Nói cách khác Lăng Thanh Tử cảm thấy Diệp Hạo có thể đánh bại Liên Tinh, nhưng nàng không cảm thấy Diệp Hạo có thể đánh bại được chí tôn giả sau lưng Liên Tinh.

Phải biết đây chính là chí tôn đấy.

Là tầng lớp ưu tú nhất thiên hà Hồn Thiên.

- Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ bắt đầu tu hành công pháp của thiên hà Cửu Thiên.

Diệp Hạo nhìn Lăng Thanh Tử nói.

- Bây giờ bắt đầu tu hành còn kịp không?

Lăng Thanh Tử có chút lo âu hỏi.

- Kịp.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Vậy ta học.

Lăng Thanh Tử nghĩ một hồi rồi gật đầu.

Từ mi tâm Diệp Hạo rút ra một tia thần niệm điểm vào thức hải của Lăng Thanh Tử.

- Môn công pháp này cũng được coi là công pháp đứng đầu thiên hà Cửu Thiên.

Diệp Hạo truyền thụ cho Lăng Thanh Tử công pháp Kim Thế cảnh hậu kỳ.

Về phần công pháp Kim Thế cảnh đỉnh phong, hắn không truyền thụ.

Vì sao?

Lăng Thanh Tử học không được.

- Ờ, bản công pháp này ta xem không hiểu.

Nghiên cứu một lúc sau, Lăng Thanh Tử có chút lúng túng nói.

Mặc dù nói nhất pháp thông, vạn pháp giai minh.

Nhưng thứ này đối với Lăng Thanh Tử mà nói lại vô cùng khó khăn.

- Thôi được rồi, để ta đơn giản hoá bản công pháp này.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Để ngày mai, ngày mai ta sẽ cho ngươi phiên bản đơn giản hoá.

- Phiên bản đơn giản hoá có cấp bậc gì?

Lăng Thanh Tử tò mò hỏi.

- Kim thế cảnh trung kỳ.

- Như vậy hình như vẫn còn hơi cao.

Lăng Thanh Tử ngượng ngùng nói.

- Yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi.

Dù gì Diệp Hạo cũng giữ máy gian lận Đại Mộng Tam Thiên Niên.

Chỉ là hiện tại Diệp Hạo không định sử dụng nó, bởi vì Lăng Thanh Tử còn cần quan sát thêm một đoạn thời gian.

Diệp Hạo không thể nào chỉ mới chút đã lộ hết tất cả át chủ bài ra được.

- Vậy làm phiền ngươi.

Ánh mắt Tiểu Kiều loé lên một cái.

Nàng nghĩ tới một chuyện, nhưng nàng lại không hề nói gì cả.

Tiểu Kiều không ngốc.

Một khắc trước Lăng Thanh Tử vẫn còn có thân phận sát thủ. Ai cũng không cam đoan nàng sẽ không đâm sau lưng.

Đợi đến khi Lăng Thanh Tử đi tu hành, trung niên râu quai nón mới nói ra điều mình đang lo lắng trong lòng.

- Công tử, sao ngươi có thể đảm bảo Lăng Thanh Tử thật sự quy thuận?

Trung niên râu quai nón nhẹ giọng hỏi.

- Chờ đến khi ta giết chết Liên Tinh, ta nghĩ dù nàng không thật sự quy thuận, đến lúc đó cũng phải quy thuận mà thôi.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Công tử, chuyện kia…ngươi có thể đánh bại Liên Tinh, nhưng ngươi không thể giết hắn.

Trung niên râu quai nón nghe được Diệp Hạo nói như vậy liền giật nảy mình.

- Chẳng lẽ thiên hà Hồn Thiên các ngươi không cho giết cái thế giả?

Diệp Hạo đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

- Đúng vậy, không thể.

Trung niên râu quai nón gật đầu một cái.

- Nếu giết cái thế giả sẽ trở thành địch nhânh của tất cả Chúa Tể ở thiên hà Hồn Thiên.

Diệp Hạo không khỏi nhíu mày lại.

- Nói như vậy, ta không thể giết Liên Tinh.

- Chờ đến lúc công tử đặt chân đến Chúa Tể mới có thể nói được.

Trung niên râu quai nón an ủi.

- Được rồi, vậy tạm thời không giết hắn.

Diệp Hạo cũng không muốn vô duyên vô cớ mà đắc tội Chúa Tể nơi này.

Phải biết nếu Diệp Hạo giết Liên Tinh, chính là không thèm để Chúa Tể ở trong mắt.

Đến lúc đó hắn không thể nào tiếp tục lăn lội ở thiên hà Hồn Thiên nữa.

. . .

Ba ngày trôi qua rất nhanh.

Rốt cục Đại hội Luyện đan cũng đã bắt đầu.

Mà lúc này bầu không khí ở Đan thành cũng trở nên ngưng trọng, tất cả các tu sĩ đều biết Đại hội Luyện đan chỉ là nguỵ trang, thực tế là muốn liên thủ đối phó với Khô Lâu tổ chức.

Nhưng bây giờ có một vấn đề rất lớn.

Đó chính là cao tầng trong tất cả các tộc đều bị trúng độc, lần này sở dĩ tổ chức Đại hội Luyện đan cũng là để giúp giải độc cho những người kia.

Sau khi giải độc xong, thực lực của bọn họ sẽ tăng mạnh, đồng thời cũng giúp các tông không còn quá e dè.

Sáng sớm trung niên râu quai nón mở cửa hàng.

Ở cửa vẫn có rất nhiều khách hàng.

- Lão bản, ta đã chuẩn bị một gốc Vọng Ngữ hoa, ngươi xem có thể giúp ta rèn pháp bảo không?

Một trung niên treo nụ cười trên mặt nói.

Trung niên râu quai nón lắc đầu nói.

- Hôm nay không có thời gian, công tử nhà ta muốn đi quan sát Đại hội Luyện đan.

- Chuyện này…có thể giúp ta rèn trước được không, ta sẽ ngồi chờ ở đây.

Trung niên kia cười khổ nói.

Chủ yếu là hắn biết Khô Lâu tổ chức rất nhanh sẽ ra tay, mà pháp bảo của hắn có thể tăng lên ba thành uy lực, đến lúc đó có thể tăng thêm một phần năng lực tự bảo vệ bản thân.

- Xin lỗi.

Trung niên râu quai nón lắc đầu.

Ba ngày nay Diệp Hạo đã kiếm lời đầy bồn đầy bát.

Vì vậy cũng không cần phải tốn thời gian kiếm tiền làm gì.

- Nhường đường một chút.

Ngay sau đó trung niên râu quai nón hô lớn.

Vừa nói câu này, trên người hắn cũng tản ra uy áp nhàn nhạt.

- Siêu Thoát cảnh.

- Trung niên râu quai nón đặt chân đến Siêu Thoát cảnh từ khi nào?

- Quá Khứ cảnh sơ kỳ.

- Cánh tai của trung hắn ta hình như cũng đã khỏi rồi.

- Trung niên râu quai nón đến cùng đã trải qua chuyện gì?

- Có lẽ là công lao của vị công tử kia.

- Đúng vậy.

Khi tu sĩ xung quanh thảo luận, một bóng người lại xoay người rời đi.

- Từ Hàn, ngươi đi đâu vậy?

Thân ảnh kia lập tức cứng đờ, ngay sau đó chậm rãi quay người.

Khi hắn nhìn thấy trung niên râu quai nón đang nhìn mình chằm chằm, trên mặt hắn mới nặn ra một nụ cười.

- Râu quai nón…

- Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.

Trung niên râu quai nón nhàn nhạt hỏi.

- Ta có chút việc gấp.

Từ Hàn rất tức giận khi trung niên râu quai nón dùng loại giọng điệu này để nói với mình, nhưng trên mặt hắn vẫn treo nụ cười tươi rói.

Không còn cách nào.

Hiện tại trung niên râu quai nón đã là Quá Khứ cảnh sơ kỳ.

Hắn đã siêu thoát.

Còn chính mình thì chưa.

Khoảng cách thân phận của bọn hắn bây giờ chẳng khác gì ngày và đêm.

Trước đó trung niên râu quai nón bởi vì cánh tay bị tổn thương nên thực lực suy yếu, Từ Hàn có thể đè đầu cưỡi cổ trung niên râu quai nón.

Nhưng bây giờ trung niên râu quai nón đã có thể là điều ngược lại.

- Từ Hàn, chuyện ngươi nhằm vào ta trước đây, ta hoàn toàn không hề quên.

Trung niên râu quai nón nhìn Từ Hàn gằn từng chữ nói.

Trái tim của Từ Hàn không khỏi chậm nửa nhịp.

- Chuyện này…là do lúc đó ta không đúng, có thể cho ta một cơ hội không?

- Cũng không phải là không thể được.

Trung niên râu quai nón nghĩ một hồi rồi nhìn thẳng vào ánh mắt mong đợi của Từ Hàn mở miệng nói.

- Nhưng ngươi phải cho ta thấy thành ý của ngươi.

- Thành ý thế nào?

Từ Hàn vội vàng hỏi.

- Quỳ xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận