Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1839: Ánh Mắt Thiển Cận

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

- Phụ cận Trân Châu Đảo có một siêu cấp hỏa sơn. Vì vậy, ở đây không thể đánh nhau quy mô lớn được.

Trần Nguyệt Lan nhẹ giọng nói:

- Nếu có cao thủ đánh chúng ta bất ngờ, cao thủ Hải Tộc sẽ hiện thân ngăn cản.

- Ngọn hỏa sơn này ẩn chứa năng lượng rất mạnh à?

- Nếu nó bộc phát thì trong khoảnh khắc sẽ chôn vùi cả vùng biển.

Trần Nguyệt Lan trả lời.

- Ta nhìn thấy chỗ sâu dưới đáy biển có một vài Bán Thần tuần tra mỗi giờ mỗi khắc.

- Hải Tộc không có ác ý với chúng ta?

- Hải Tộc Bán Thần cũng biết chuyện phát sinh ở Quang Minh Thành. Vì vậy, ta và các vị kia tiến hành đàm phán, cuối cùng bọn hắn đồng ý để Ẩn Minh chúng ta canh giữ ở đây, nhưng chúng ta cũng phải phụ trách an toàn dưới đáy hỏa sơn.

Hai mắt Diệp Hạo sáng lên.

- Chuyện này ngươi làm khá lắm.

Ẩn Minh công khai trụ sở khẳng định sẽ gặp phải nhiều đả kích.

Nhưng thực lực Ẩn Minh thế nào?

Thế lực bình thường sẽ không dám động thủ.

Mà những ai dám động thủ không ai không phải đỉnh cấp thế lực.

Đến lúc đó, Ẩn Minh có thể mượn nhờ cao thủ Hải Tộc ngăn cản.

Đương nhiên nếu cản không được thì có thể rút lui.

Lấy thực lực Trận Đạo hiện giờ của Diệp Hạo, cho dù cường giả Bán Thần trong thời gian ngắn cũng đừng hòng đánh vỡ.

- Nếu Cường giả Đệ Tam Cảnh muốn phong tỏa thì Không Gian Truyền Tống Trận ngươi bố trí còn hữu dụng không?

Định Hải Châm hỏi.

- Không.

Diệp Hạo lắc đầu.

Tu vi của hắn bày ra như thế.

Có thể hạn chế Đệ Nhất Cảnh đã coi như không tệ.

Chẳng lẽ còn muốn hạn chế Đệ Tam Cảnh.

- Vẫn còn Bán Thần pháp chỉ mà.

Diệp Hạo nhìn Định Hải Châm nói:

- Thủ hộ Đệ Tam Cảnh, tất cả công kích pháp chỉ đã lưu trên tòa hòn đảo này, ta vẫn không tin có Đệ Tam Cảnh còn mạnh hơn so với ta.

Với nội tình Diệp Hạo đặt chân Đệ Tam Cảnh, tuy không phải vô địch nhưng cũng không xê xích gì nhiều.

Còn nữa, chỉ cần có thể kiên trì một thời gian ngắn, hắn có thể mang theo Thần Cấp pháp chỉ đến.

Đến lúc đó, thần cản giết thần, ma cản giết ma.

- Ta ngược lại quên mất Bán Thần pháp chỉ.

Sau khi chân chính đặt chân đến Đệ Nhị Cảnh, Định Hải Châm mới phát hiện, cao thủ trên thế giới này nhiều hơn mình tưởng tượng.

- Vì vậy, chúng ta sẽ ở lại đây một trăm năm.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Lục Trọng Thiên bị chôn vùi cũng không trở về?

- Có bọn người Cô Độc, tạo hóa không thiếu được.

Diệp Hạo cười nói:

- Chúng ta phải tranh đoạt Tạo Hóa ở đây.

- Tốt.

- Hòn đảo vẫn đang xây dựng thêm à?

Diệp Hạo nhìn qua hỏi Trần Nguyệt Lan.

- Ta chuẩn bị thành lập một phường giao dịch thương phẩm tại phía Tây tòa hòn đảo.

Trần Nguyệt Lan nói khẽ.

Miệng Diệp Hạo kéo dài ra:

- Ý tưởng này có phải hơi mạo hiểm?

- Chúng ta đã công khai trụ sở, thành lập phường giao dịch cũng hợp tình lý.

- Ngươi cứ xem mà làm.

- Ta chuẩn bị xây thêm rất nhiều thứ.

- Vậy để ta chuẩn bị bố trí Trận Pháp.

Thời gian sau đó, Diệp Hạo bắt đầu bố trí Trận Pháp trên khắp hòn đảo. Mắt thấy một tháng sắp tới, hắn gọi Trần Nguyệt Lan lại nói.

- Giờ ta đã thành lập ba tầng phòng ngự trận và một tầng công kích trận, mấy ngày tiếp theo thì ngươi nên huấn luyện các để tử Ẩn Minh cách đối nhân xử thế. Bởi vì ba ngày sau sẽ đến thời hạn một tháng, đến lúc đó thừa dịp ta bán đan được, sẽ công bố trụ sở Ẩn Minh, ta tin đến lúc đó, Trân Châu Đảo sẽ bị chen bể.

- Nhân viên à, ta đã tiến hành huấn luyện rồi.

Trần Nguyệt Lan nhẹ giọng đáp.

- Mấy ngày nay sẽ kiểm tra lại một chút.

- Làm phiền rồi.

- Công tử quá lời.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

. . .

Hàn gia!

Những ngày này, cao tầng Hàn gia đều nơm nớp lo sợ.

Bởi vì sắp đến thời hạn một tháng, mà Diệp Hạo còn chưa hiện thân.

Mà tin tức này không biết làm sao lại lưu truyền ra ngoài, khiến cho một số thế lực vốn định hợp tác với Hàn gia nhao nhao đánh trống lui quân.

- Gia chủ, Liễu Thanh Sơn lại tới.

Hàn Trung Thành đi vào thư phòng, bất đắc dĩ nói.

- Lại tới yêu cầu dược liệu?

- Đúng vậy.

- Đưa dược liệu cho hắn.

Hàn Trung tức giận nói.

- Nhưng mà nếu chúng ta đưa dược liệu cho Liễu Thanh Sơn thì chẳng phải công bố với bên ngoài rằng Diệp Công Tử thật đã rời khỏi Diệp gia chúng ta.

Hàn Trung Thành trầm giọng nói.

Chuyện này không phải đơn thuần trả lại dược liệu.

Mà quan trọng là chuyện Diệp Hạo rời đi.

Nghe vậy, Hàn Trung trầm mặc lại.

Mà lúc này, một giọng nói thanh thản vang lên trong tai Hàn Trung.

- Trả dược liệu lại cho Liễu Thanh Sơn đi.

Nghe giọng nói này, ánh mắt Hàn Trung lộ vẻ mừng như điên.

- Diệp Công Tử.

Hàn Trung vừa dứt lời, thân ảnh Diệp Hạo xuất hiện bên cạnh hắn.

- Diệp Công Tử, trong khoảng thời gian này ngươi đi đâu?

- Đi làm một vài chuyện.

Diệp Hạo dừng một chút nói tiếp:

- Trong thời gian này, những ai đến đây yêu cầu dược liệu thì trả lại cho họ.

Tài nguyên Phiêu Miểu Đại Lục nhiều lắm.

Muốn có thì vẫn có thể dùng phương pháp khác.

- Ta sẽ xử lý.

Hàn Trung Thành cười nói.

Diệp Hạo trở về, trong lòng hắn đã vũng tin tưởng hơn nhiều.

Hàn Trung Thành đi ra thư phòng sau đó thẳng đi tới phòng tiếp khách.

Trong phòng tiếp khách có vài chục chủ nhân của các thế lực.

- Hàn Trung đâu?

Liễu Thanh Sơn thâm trầm hỏi.

- Đây là dược liệu của Liễu gia các người.

Hàn Trung Thành trực tiếp vứt cho Liễu Thanh Sơn một Túi Càn Khôn:

- Ngươi có thể đi rồi.

Liễu Thanh Sơn giật mình.

- Ngươi đây có ý gì?

- Ngươi không phải muốn lấy lại dược liệu đã đưa Hàn gia ta sao?

Hàn Trung Thành thản nhiên nói:

- Giờ Hàn gia chúng ta trả dược liệu lại cho ngươi.

- Ngươi biết vì gom góp những dược liệu này ta phải trả giá lớn thế nào không?

- Ngươi trả giá lớn bao nhiêu cũng không có quan hệ nào với Hàn gia chúng ta, ta chỉ biết ngươi cầu Hàn gia chúng ta Luyện Đan cho ngươi thôi.

- Ngươi.

Liễu Thanh Sơn tức giận chỉ vào Hàn Trung Thành.

- Hàn gia các ngươi dá, làm như thế sao?

- Vậy ngươi nói cho ta biết xem Hàn gia chúng ta nên làm gì?

Hàn Trung từ bên ngoài đi đến, lạnh lùng nói.

- Hàn gia các ngươi phải bồi thường tổn thất cho ta.

Liễu Thanh Sơn lạnh lùng nói.

- Đúng, phải bồi thường tổn thất cho các ngươi.

- Vì gom góp dược liệu, chúng ta ngay cả cửa hàng cũng đã thế chân, Hàn gia các ngươi nhất định phải bồi thường tổn thất cho chúng ta.

- Hàn gia các ngươi không sợ chọc giận quần chúng à?

Chủ nhân của những thế lực này nhao nhao lên tiếng.

- Đừng nói không bồi thường tổn thất, nếu ta không trả lại dược liệu thì các ngươi lại có thể làm gì?

Lúc này, thân ảnh Diệp Hạo xuất hiện trong đại sảnh.

Nhìn thấy Diệp Hạo, những người ở đây kinh trụ.

- Diệp Hạo, làm sao có thể?

- Không phải Diệp Hạo đã rời khỏi Hàn gia rồi à?

- Liễu Thanh Sơn, ta XXX tổ tông ngươi.

- Hoắc Giai Thu, con mẹ ngươi chứ.

Đám người tức giận mắng to.

Bọn hắn tức điên mà.

Rất rõ ràng, hành vi của bọn hắn đã khiến Diệp Hạo tức giận.

- Dược liệu cứ trả lại, sau này không hợp tác cùng bọn họ nữa.

Diệp Hạo hơi lườm bọn hắn một cái, lạnh lùng nói.

Hàn Trung vung tay lên, từng Túi Càn Khôn xuất hiện trước mặt của bọn người.

- Diệp Công Tử.

Hoắc Giai Thu cầu khẩn nhìn Diệp Hạo.

Diệp Hạo lại quay người đi.

- Diệp Công Tử!

- Diệp Công Tử!

Đám người vội vàng đuổi theo, nhưng còn chưa được mấy bước thì thân ảnh Diệp Hạo đã biến mất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận