Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1056: Thằng Hề Nhảy Múa

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------

Một kiếm!

Mười kiếm!

Trăm kiếm!

Mã Như Long - một cao thủ kiếm đạo, vì vậy mỗi nhát kiếm phát ra đều dùng hết toàn lực.

Đến khi xuất ra nhát kiếm thứ một trăm lẻ một, Mã Như Long thu kiếm vào vỏ.

-Ta linh cảm cho dù thực lực ta có mạnh gấp đôi cũng không thể làm lay chuyển trận pháp của ngươi.

Mã Như Long thở hổn hển nhìn Diệp Hạo nghiêm túc nói.

Những tu sĩ trong sân không thấy Mã Như Long có chút khiêm nhường nào.

Mỗi một kiếm Mã Như Long đánh ra đều có thể nói kinh thiên động địa, nhưng cho dù kiếm quyết của Mã Như Long có uy mãnh thế nào, trận pháp mà Diệp Hạo bố trí đều vững như núi Thái Sơn.

Kiên cố !

Kiên cố đến đáng sợ!

Thậm chí còn không có một chút xức mẻ nào.

-Diệp Hạo, ngươi có hứng thú khảo hạch thập phẩm tôn cấp trận sư không?

Cát Tiên Vương cười híp mắt nhìn Diệp Hạo nói.

-Ta không có thực lực đó.

Diệp Hạo cười lắc đầu.

Cát Tiên Vương không nhịn được cười lớn

-Thôi được, ngươi đã không đồng ý khảo hạch, vậy ta chính thức tuyên bố, Diệp Hạo, ngươi đã trở thành cửu phẩm tôn cấp trận sư thứ năm của Tổng Các Trận Đạo chúng ta.

Nói đến đây Cát Tiên Vương quay qua nhìn Mục Thiên Dã nói:

-Tổng Các chủ, chuyện còn lại giao cho ngươi.

Mục Thiên Dã nhìn Diệp Hạo, trong mắt sáng rực

-Diệp Hạo, đây là lệnh bài và y phục của ngươi.

Mục Thiên Dã nói xong, trong tay cũng xuất hiện một bào phục màu xanh.

Diệp Hạo tiến lên cung kính tiếp nhận từ tay Mục Thiên Dã.

Mục Thiên Dã nhìn thái độ của Diệp Hạo càng thấy hài lòng, suy nghĩ một chút rồi lại nói :

-Diệp Hạo, bây giờ ta chính thức bổ nhiệm ngươi làm Chấp Pháp Sứ của Tổng Các Trận Đạo, toàn bộ ba cấp trận đạo đều do ngươi chỉ huy, cho dù Đông Vực, Tây Vực hay Nam Vực, Bắc Vực bốn đại phân nhánh đều do ngươi làm chủ.

Vừa nói xong Mục Thiên Dã cũng đưa cho Diệp Hạo một lệnh bài Chấp Pháp Sứ đen nhánh.

Diệp Hạo chần chờ một chút nói.

-Việc này… ta đã là Chấp Pháp Sứ của Đan Đạo Tổng Các rồi a.

Mục Thiên Dã cười nói.

-Quyền lợi của hai chức vụ này không chồng chéo lẫn nhau .

-Vậy thì được!

Nghe Mục Thiên Dã nói vậy, Diệp Hạo cũng không chần chừ nữa mà đưa tay tiếp nhận.

Diệp Hạo vừa cất kỹ lệnh bài, Mục Thiên Dã lại đưa hai miếng ngọc phù cho Diệp Hạo nói:

- Hai miếng ngọc phù này trong đó có một cái thần niệm của ta, ta tin rằng cho dù Tiên Vương bình thường cũng không có khả năng chống lại, ngoài ra còn miếng ngọc phù kia chứa đựng những quyển sách bí truyền của Trận Đạo Tổng Các mà ta nhiều năm cất giữ, lúc rảnh rỗi ngươi có thể học hỏi một ít.

Mọi người ồ lên!

Mục Thiên Dã đưa tất cả sách bí truyền mà trận đạo cất giữ nhiều năm của Tổng Các Trận Đạo cho Diệp Hạo?

Lẽ nào hắn cũng không lo lắng sách của trận đạo sẽ bị cướp?

Nhưng mà nghĩ tới tu vi của Diệp Hạo cũng không cần lo lắng nhiều .

Dựa vào thực lực hiện tại của Diệp Hạo cho dù Tiên Tôn Đỉnh Phong cũng không thể nói đánh là đánh bại được. Mà trên người hắn còn có một thần niệm của Mục Thiên Dã, tuy nói thần niệm, nhưng ngay cả cường giả Tiên vương sơ kỳ cũng chưa chắc chống đối được.

Vả lại Mục Thiên Dã là kẻ đứng đầu trong số Tiên vương chẳng lẽ không quan tâm Diệp Hạo sao?

Diệp Hạo lỡ như có chuyện, chỉ cần nửa phút Mục Thiên Dã có thể đến nơi a?

Trong lúc những tu sĩ trong sân hâm mộ nhìn Diệp Hạo, một giọng nói trong sáng vang lên giữa không trung.

-Ta nói Mục Thiên Dã, ngươi đang đào góc tường của Đan Đạo Tổng Các chúng ta sao?

Toàn bộ tu sĩ không khỏi nhìn về phía xa xa, thấy mười mấy bóng người đang tới. Mà đứng đầu là một trung niên với phong thái hiên ngang, tuy trên người không có bất kỳ ba động nào, nhưng bên trong hắn lại toả ra một sự cao quý mà những tu sĩ ở đây cũng không thể so bì được.

- Tổng Các chủ của Đan Đạo Các.

- Cô Độc Đan.

- Không ngờ Cô Độc Đan cũng đến Tòng Long Thành.

- Chỉ không biết Cô Độc Đan đến Tòng Long Thành vì chuyện gì a?

Trong lúc toàn bộ tu sĩ ồn ào suy đoán, Mục Thiên Dã lại cười nói:

-Chờ ngươi xong chính sự chúng ta sẽ ôn lại chuyện cũ.

Cô Độc Đan gật đầu sau đó nhìn về phía Diệp Hạo

-Diệp Hạo, Đan Đạo Các chúng ta có quy định Đối với Đan sư cấp thất phẩm trở lên chỉ cần luyện chế ra được tiên đan tương ứng với cấp bậc, như vậy sẽ tự động thăng cấp cho phù hợp .

Dừng một chút Cô Độc Đan nói tiếp:

-Bởi vì ngươi luyện chế ra cực phẩm cửu phẩm tôn cấp Phục Sinh Đan, do đó ta tuyên bố ngươi trở thành cửu phẩm tôn cấp Đan sư.

- Cái gì?

- Cửu phẩm tôn cấp Đan sư?

- Trong Toàn bộ tam tầng , chưa ai đạt đến trình độ Cửu phẩm tôn cấp Đan sư a ?

- Đan đạo của Diệp Hạo làm sao đạt đến trình độ cửu phẩm tôn cấp đây?

-Nếu tiến thêm một bước nữa chẳng phải là thập phẩm tôn cấp Đan sư sao? Mà nếu như thập phẩm tôn cấp Đan sư, chẳng lẽ có thể luyện chế Thất Thải Mê Chướng Giải Độc Đan rồi?

- Lúc đầu cứ nghĩ phải cần một thời gian dài, xem ra đợi thêm hai, ba năm nữa thì có thấy được rồi.

- Chuyện này không thể dùng từ xuất sắc để hình dung nữa, từ xưa tới nay đồng thời kiêm nhiệm lưỡng đạo không phải không có, nhưng cùng lúc đạt đến trình độ này thì thật sự không có một ai.

- Diệp Hạo không phải đồng thời kiêm nhiệm lưỡng đạo, tu vi võ đạo của hắn cũng không kém a.

- Kiêm nhiệm tam đạo ? Các người nói đi, Diệp Hạo có thể luyện khí hay không?

Sau khi lão giả vừa dứt lời, hai mắt Các chủ Luyện Khí Các Tòng Long Thành - Tuân Tử Kiếm sáng ngời, hắn vội vàng tiến lên cung kính hỏi:

Diệp công tử, không biết ngươi có luyện khí hay không?

-Không có .

-Thật đáng tiếc.

Tuân Tử Kiếm cười khổ.

-Nhưng mà mấy ngày nay đang rảnh rỗi , ngươi có thư tịch luyện khí không, nếu có thì đưa ta một ít.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút rồi nói.

Diệp Hạo lại làm toàn bộ tu sĩ kinh ngạc không ngớt.

Hoá ra vị này còn muốn kiêm tu luyện khí nữa à?

Trong lúc đó một giọng nói khinh thường vang giữa không trung:

-Cho dù ngươi có luyện khí đạt đến cửu phẩm tôn cấp thì làm sao?

Toàn bộ tu sĩ sắc mặt không khỏi biến sắc.

Diệp Hạo bây giờ là Thiên Tài mà Trận Đạo và Đan Đạo đều xem trọng.

Còn ai dám chế nhạo hắn?

Nhưng mà bọn họ nhìn thấy kẻ vừa nói cũng cảm thấy nhẹ nhỏm đôi chút .

Tần Trường Thịnh!

Người mạnh nhất trong đám thiên kiêu của Đông vực.

Nghe đồn danh tiếng của hắn còn vang đội đến cả Trung Vực .

Diệp Hạo liếc Tần Trưởng Thịnh một cái khẽ lắc đầu.

Nhìn thấy biểu hiện của Diệp Hạo , Tần Trường Thịnh khẽ cau mày hỏi lại.

-Diệp Hạo ngươi như vậy có ý gì ?

-Không có ý gì cả.

Diệp Hạo lạnh nhạt đáp.

- Chỉ xem thường ngươi thôi.

-Ngươi nói cái gì?

Trên gương mặt anh tuấn của Tần Trường Thịnh lộ ra vẽ phẫn nộ :

-Muốn lên mặt với ta không phải không thể, nhưng trước tiên ngươi phải có đủ thực lực cái đã.

Diệp Hạo bĩu môi nói:

-Người như ngươi , ta có thể hạ gục mười tên , ngươi tin không ?

Tin?

Tin được mới lạ?

Thiên kiêu nào không kiêu ngạo?

Huống hồ như Tần Trường Thịnh thuộc loại cường giả trong đám Thiên Kiêu.

Trong mắt hắn bất kể Đan Đạo hay Trận Đạo cũng chỉ là Tiểu Đạo mà thôi.

Chỉ có Võ Đạo mới mạnh nhất .

-Diệp Hạo.

Trong lúc Tần Trường Thịnh chuẩn bị xuất thủ, một thiếu niên cao lớn vai mang chiến kiếm ngăn cản hắn.

-Tần đại ca, đối phó với kẻ ngang ngược như vậy, không cần đến huynh ra tay đâu?

Bạn cần đăng nhập để bình luận