Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3319: Ám Tộc

- Võ hồn đã chết rốt cuộc là cái gì?

Diệp Hạo trầm ngâm một hồi hỏi.

- Đây không phải là vấn đề mà lúc này ngươi có thể hỏi, ngươi chỉ cần biết võ hồn đã chết cũng là võ hồn Chúa Tể cấp.

- Nhưng bây giờ ta cảm thấy Võ Hồn thụ có cấp bậc cao hơn ngươi.

- Sao ngươi cứ canh cánh chuyện này suốt vậy??

- Đáng lý ra nuôi ngươi nhiều năm như vậy rồi, về tình về lý ngươi cũng nên thể hiện độ hơn người của ngươi đi chứ?

- Ngươi thì biết cái gì?

Võ hồn đã chết lạnh lùng nói.

- Bàn về cấp bậc, Võ Hồn thụ quả thật cao hơn ta một chút, nhưng Võ Hồ thụ có giới hạn cao nhất.

- Ngươi rốt cục cũng thừa nhận Võ Hồn thụ có cấp bậc cao hơn ngươi?

Diệp Hạo lập tức bắt được tin tức quan trọng nhất.

- Võ hồn đã mất đưa cho ngươi một hạt giống Chúa Tể cấp, mà hạt giống này mang ý nghĩa tương lai tăng lên không có giới hạn, biết không?

- Ngươi nói quá mơ hồ.

Diệp Hạo lắc đầu nói.

- Ta chỉ muốn biết tương lai ngươi có thể vượt qua được Võ Hồn thụ hay không?

- Có thể.

- Vì sao ta lại cảm thấy lời này của ngươi không chút đáng tin gì vậy?

- Kỳ thật khả năng của ta thế nào cũng có liên quan đến ngươi.

Thật lâu sau, võ hồn đã mất mới mở miệng nói.

- Ý của ngươi là gì?

- Mức độ của ngươi quyết định đến mức độ của ta.

- . . .

Thần niệm của Diệp Hạo sau khi rời khỏi thức hải của Thanh Dao, nàng mới hỏi.

- Diệp Hạo, võ hồn của ta thế nào?

- Rất lợi hại.

- Lợi hại bao nhiêu?

- Lợi hại hơi cả võ hồn của ta.

- Vậy chẳng lẽ ta có thể trấn áp được ngươi?

- Sao ngươi lại muốn trấn áp ta?

Diệp Hạo nhịn không được nói.

- Như vậy ta mới có cảm giác thành tựu.

- Thanh Dao, thiên hà Hồn Thiên có một nữ tử, nàng tu luyện đồng thời ba loại đại đạo, kinh tài tuyệt diễm, được vinh dự là thiên tài mạnh nhất thiên hà Hồn Thiên từ trước đến nay.

- Là ai?

Thanh Dao dùng ánh mắt tràn ngập nóng bỏng mà nhìn Diệp Hạo.

- Đế Cơ.

- Đế Cơ? Ở đâu?

- Đệ Cửu vực.

Nói đến đây Diệp Hạo dừng một chút.

- Nhưng bây giờ ngươi đừng nghĩ đến việc khiêu chiến Đế Cơ.

- Vì sao?

- Bởi vì hiện tại ta cũng không phải là đối thủ của nàng.

- Mạnh như vậy?

- Trừ phi cả ba loại đại đạo của ngươi đều tu hành đến cùng một cảnh giới, bằng không ngươi tuyệt đối không có bất kỳ cơ hội nào đánh bại được Đế Cơ.

- Ngươi kiêng kỵ Đế Cơ như vậy sao?

- Nữ tử này thật sự rất mạnh.

Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Chẳng lẽ ta kém hơn nàng?

Thanh Dao cao ngạo nói.

- Cho ta mười năm, ta sẽ tới cửa khiêu chiến.

- Trừ phi thực lực của ngươi tương đương với ta, bằng không ta không cho phép ngươi đi khiêu chiến.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Hừ.

Thanh Dao hừ lạnh một tiếng.

Diệp Hạo cười cười không nói.

- Tông chủ, ta thức tỉnh võ hồn Nửa Bước Chúa Tể.

Lúc này Ẩn Ẩn đi tới bên cạnh Diệp Hạo cười hì hì nói.

- Võ hồn của ngươi là gì?

Diệp Hạo tò mò hỏi.

Tâm thần Ẩn Ẩn khẽ động, giữa không trung liền xuất hiện một thanh chuỷ thủ.

Thanh chuỷ thủ này tản ra kim quang mạnh mẽ, mà xung quanh kim quang còn có một vòng tử quang.

- Xem ra thanh chuỷ thủ này rất hợp với võ đạo của ngươi.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Ta cảm thấy thanh chuỷ thủ này có thể giúp sát đạo ta mạnh lên.

Ẩn Ẩn gật đầu nói.

- Căn cơ của thiên hà Hồn Thiên là võ hồn, có thể nói võ hồn quyết định tất cả.

Diệp Hạo nhìn Ẩn Ẩn nói.

- Thời gian tiếp theo các ngươi cố gằng làm quen với võ hồn.

- Tông chủ, chúng ta thiếu công pháp đứng đầu.

Lúc này Long Thủ trầm giọng nói.

- Chuyện công pháp ta sẽ nghĩ biện pháp.

Diệp Hạo trầm ngâm một hồi nói.

Công pháp mà Khương Sùng Minh truyền thụ, trước khi chưa có sự cho phép, Diệp Hạo không thể truyền thụ ra ngoài được.

Về phần công pháp bình thường, Diệp Hạo giữ không ít.

Vấn đề là loại công pháp này có thể truyền thụ cho Long Thủ sao?

Long Thủ chính là chí tôn đấy.

Lại càng không cần phải nói đến vương giả trong hàng ngũ chí tôn như Thanh Dao.

. . .

Diệp Hạo đi tới thành trì gần đó.

Kết quả hắn phát hiện binh lính tuần tra của toà thành trì này đều dùng thần sắc đề phòng mà nhìn xung quanh.

Mà tu sĩ muốn tiến vào thành trì đều phải chứng minh thân phận.

- Có chuyện gì vậy?

Diệp Hạo nhìn một nam tử ở bên cạnh hởi.

- Ung thành đang kiểm tra Ám tộc.

- Ám tộc?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

- Năm đó Ám tộc cực thịnh một thời, về sau bị các đại thế lực Đệ Bát vực liên hợp tiêu diệt, nhưng bây giờ Ám tộc đã khôi phục lại.

Nam tử kia lo lắng nói.

- Mà bây giờ Đệ Bát vực cũng khó có thể tập trung được binh lực giống năm đó.

- Mấy ngày này Ám tộc đã làm cái gì?

- Ngươi không biết?

- Mấy ngày này ta vẫn luôn tu hành.

- Mấy ngày này Ám tộc liên tục tàn sát ba thế lực hạng hai, tám thế lực hạng a.

Nam tử kia trầm giọng nói.

- Thực lực của Ung thành chỉ là thế lực hạng ba, ngươi nói xem có thể không sợ được sao?

- Chẳng lẽ các đại thế lực không định hành động gì sao?

- Các đại thế lực đều phái ra tinh nhuệ của mình để thanh trừ, đáng tiếc rằng Ám tộc trời sinh giỏi nguỵ trang, nên hiệu quả đạt được rất nhỏ bé.

- Ám tộc có đặc trưng gì?

- Thức hải của Ám tộc là hắc ám.

- Nếu nói như vậy chẳng phải cần kiểm tra thức hải của đối phương?

- Đúng vậy.

- Ai lại cho kiểm tra thức hải chứ?

- Bởi vậy mới cần có trận pháp kiểm tra.

Nam tử nói xong liền chỉ vào một trận pháp ở cửa thành.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua, hắn phát hiện trận pháp kia có chút thô sơ.

- Trận pháp kiểm tra này không chính xác.

Diệp Hạo cau mày nói.

- Ngươi nói cái gì?

Diệp Hạo vừa dứt lời, một thanh niên mặc trận bào từ cổng thành hạ xuống quát lớn.

- Trận pháp này không thể kiểm tra ra được Ám tộc.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Trận pháp này là do sư tôn ta hao phí nhiều ngày mới nghiên cứu ra được đấy.

Thanh niên kia tức giận nói.

- Chuyện này thì có liên quan gì với việc trận pháp thô sơ chứ?

Diệp Hạo không thèm nể mặt mũi đối phương mà nói thẳng.

Ngươi cho rằng mình là ai?

- Làm càn, trận pháp này là do sư tôn Lưu Xuân Huy của ta nghiên cứu ra được.

Khi thanh niên kia nói câu này, trong mắt phun ra lửa giận nồng nặc.

- Bây giờ xin lỗi sư tôn ta, bằng không đừng trách ta không khách khí.

- Lưu Xuân Huy?

- Cửu trưởng lão Trận Đạo tổng các.

- Đúng vậy, đừng nhìn Lưu Xuân Huy chỉ là cửu trưởng lão, nhưng tiền đố của hắn không thể đo lường được, ta nghe nói tương lai hắn có thể trở thành Phó các chủ Trận Đạo tổng các đấy.

- Lợi hại như vậy?

- Nói nhảm.

Nghe được tu sĩ bốn phía thảo luận, Diệp Hạo không hề thay đổi sắc mặt.

- Ngươi nói trận pháp nay là do sư tôn ngươi nghiên cứu ra?

- Không sai.

- Nếu đã như vậy thì vì sao Ám tộc kia ngươi không kiểm tra ra được?

Diệp Hạo chỉ vào một trung niên vừa mới thông qua kiểm tra nói.

Trên mặt trung niên kia lộ ra vẻ tức giận.

- Ngươi đừng ngậm máu phun người.

- Có ngậm máu phun người hay không, chỉ cần nhìn thức hải của ngươi chẳng phải sẽ biết.

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Thức hải có thể để người khái tuỳ tiện nhìn sao?

Sắc mặt trung niên kia lập tức trầm xuống.

- Ta nói có thể thì có thể.

Diệp Hạo nói xong liền chém một nhát về phía trung niên kia.

Đầu trung niên kia lập tức bị bổ ra, thức hải của hắn nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt mọi người, chỉ thấy thức hải hắn đen ngòm, không những thế còn tản ra khí tức tà ác.

- Ám tộc.

- Không ngờ Ám tộc lại trà trộn vào được.

- Chẳng lẽ trận pháp mà Lưu Xuân Huy tiền bối nghiên cứu ra lại vô dụng?

- Ta cảm thấy vẫn dùng được, chỉ là vẫn bị sót thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận