Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3346: Bị Trục Xuất

Nghe được danh từ này, trên mặt mọi người mới lộ ra thần sắc hiểu ra.

Cực hạn sức chiến đấu là chỉ cực hạn mà cấp bậc đó có thể đạt được, nói cách khác ngươi có mạnh hơn cũng không thể vượt qua cái giới hạn đó.

Đây chính là hạn chế mà Thiên Đạo lập ra.

Nhưng những năm này chưa từng nghe nói qua ai chạm tới được cực hạn này.

Nhưng bây giờ Diệp Hạo lại nói Đế Cơ chạm tới.

Trong lúc nhât thời, sắc mặt Vinh Quang xám như tro.

Đừng nói tới việc chạm tới cực hạn sức chiến đấu, ngay cả việc cảm ứng ra nó hắn còn chả làm được.

Chênh lệch giữa hắn và Đế Cơ lớn như vậy sao?

- Phá cho ta.

Diệp Hạo điều động võ hồn, quanh thân hắn liền xuất hiện ánh sáng tím rõ ràng.

Khí tức hắn trở nên thánh khiết.

Phảng phất giống như chúa tể chí cao của thiên hà Hồn Thiên.

Răng rắc!

Tầng ngăn cản dưới một quyền của Diệp Hạo nhanh chóng sụp đổ.

Diệp Hạo loé lên một cái liền xuất hiện cách Đế Cơ mười mét.

Lúc này Đế Cơ mới ngước mắt lên nhìn.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vào hắn.

- Ngươi đi tới nơi này có nghĩa là ngươi có tư cách khiêu chiến ta, nhưng trừ phi ngươi tự mình đi tới trước mặt ta, bằng không ta sẽ không xuất thủ.

Đế Cơ nhìn Diệp Hạo, ánh mắt lướt qua một tia hứng thú.

- Vì sao ngươi lại lấy Lam Tức ra để uy hiếp ta?

Diệp Hạo trầm giọng hỏi.

- Trừ phi ngươi đánh bại ta, bằng không ngươi không có tư cách để biết.

Đế Cơ thản nhiên nói.

- Đế Cơ, ngươi thật sự cảm thấy ngươi vô địch thiên hạ sao?

Ánh mắt Diệp Hạo lộ ra một tia không kiên nhẫn.

- Cho nên ta thực sự muốn có một đối thủ khiến ta phải có áp lực.

Đế Cơ đón nhận ánh mắt của Diệp Hạo, bình tĩnh nói.

- Ta ghét nhất là bị người khác uy hiếp, lại càng ghét bị người ta coi thường.

Diệp Hạo nói đến đây, công pháp ba đại đạo thiên hà Cửu Thiên, thiên hà Hồn Thiên đồng thời vận chuyển.

Diệp Hạo biết Đế Cơ cũng đồng thời tu hành ba loại đại đạo, nếu đã như vậy cũng không cần giấu giếm làm gì.

Khi Diệp Hạo đồng thời vận chuyển ba loại đại đạo, khí tức trên người hắn tăng lên nhanh chóng.

Gấp đôi!

Gấp hai!

Gấp ba!

Khi khí tức của Diệp Hạo vọt lên đến mức này, tròng mắt Vinh Quang cũng muốn trợn lồi.

Vừa rồi hắn tưởng Diệp Hạo đã vận dụng toàn bộ thực lực, bây giờ hắn mới phát hiện ra mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng.

Lúc đánh với hắn, Diệp Hạo chẳng khác gì đang chơi đùa.

Gấp bốn!

Gấp năm!

Gấp sáu lần!

Khi ba loại đại đạo đồng thời vận chuyển, sức chiến đấu của Diệp Hạo đã đạt đến mức độ khủng bố.

Răng rắc!

Không gian xung quanh Đế Cơ lập tức nổ tung, Diệp Hạo phảng phát như môt ma vương viễn cổ, chỉ trong nháy mắt đã lao tới trước mặt nàng.

Bàn tay trắng thuần của Đế Cơ nhẹ nhàng đánh về phía Diệp Hạo một cái, nhưng cái vỗ này của nàng lại kéo theo toàn bộ lực lượng của thiên hà Hồn Thiên.

Đế Cơ mang theo thiên địa chi lực, để làm được như vậy phải bá đạo cỡ nào?

Oanh!

Hai loại lực lượng hung hăng đụng vào nhau ở giữa khôgn trung.

Giống như cuộc va chạm của hai hành tinh, sóng xung kích kinh khủng khiến vô số cường giả cũng phải hoảng sợ.

Đế Cơ đứng dậy.

Bên trên bàn tay trắng thuần của nàng xuất hiện một vết rách.

Nàng nhìn Diệp Hạo, ánh mắt tràn đầy sáng rực.

- Diệp Hạo, ngươi rốt cục cũng mang cho ta một chút áp lực.

Đế Cơ khẽ mỉm cười nói.

Nụ cười này khiến thiên địa cũng phải ảm đạm, cho dù là đệ nhất mỹ nữ thiên hà Chủng thiên như Lam Tức cũng phải thua kém một phần.

- Có đúng không?

Diệp Hạo nói xong, ba loại đại đạo vận chuyển đến cực hạn, hắn luân động Vô Thượng quyền đánh tới Đế Cơ.

Giờ khắc này thiên hà đều chập chờ, trận tự cũng phát sáng.

Diệp Hạo mang theo thiên đạo, có thể giết chết mọi thứ trên đường đi của hắn.

Toàn thân Đế Cơ đều đang phát sáng.

Ánh tím bay vút lên trời.

Một gốc đại thụ xuất hiện ở phía sau nàng, gốc cây kia nguy nga hùng vĩ.

Nó tựa hồ cao tới chín tầng mây, cắm rễ sâu đến địa ngục.

- Đây là cái gì?

- Đây chẳng lẽ là Võ Hồn thụ trong truyền thuyết?

- Ngươi ngươi nhìn thấy trái trên Võ Hồn thụ không?

- Toàn bộ những trái kia đều là võ hồn Nửa Bước Chúa Tể đấy.

- Tận hơn ba trăm trái.

- Như vậy há chẳng phải nghĩa là Đế Cơ có hơn ba trăm võ hồn Nửa Bước Chúa Tể?

- Trời ạ, nếu nói như vậy thì ai còn có thể là đối thủ của Đế Cơ nữa?

Khi mọi người nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người đều bị hù hoạ.

Diệp Hạo sáng rực đôi mắt.

Đế Cơ lấy Võ Hồn thụ làm căn cơ, truyền thừa của thiên hà Cửu Thiên và thiên hà Chủng Thiên làm hỗ trợ, mà hắn lại lấy huyền thuật của thiên hà Cửu Thiên làm chủ, truyền thừa của thiên hà Chủng Thiên và thiên hà Hồn Thiên làm hỗ trợ.

Ai mạnh ai yếu, phải đấu mới biết được.

Giết!

Hai người không ngừng chém giế trong mật cảnh của Đế Cơ.

Hai người đánh từ trên trời xuống dưới đất, từ dưới đất đánh tới trong biển.

Núi cao bị phá huỷ, dòng sông bị đổi dòng.

Đây là một trận chiến cân sức cân tài.

Hai bên là kỳ phùng địch thủ của nhau.

Còn những chí tôn quan sát trận chiến lại có cảm giác tuyệt vọng.

Lúc đầu bọn họ cảm thấy mình trở thành chí tôn đã thuộc hàng đỉnh cao nhất trong thế hệ tuổi trẻ.

Nhưng bây giờ bọn họ mới nhận ra bọn họ cách Diệp Hạo và Đế Cơ rất xa.

Mười chiêu!

Một trăm chiêu!

Khi hai ngươi đánh tới chiêm thứ ba trăm, sắc mặt Đế Cơ nhìn Diệp Hạo hoàn toàn thay đổi.

Nàng rốt cục cũng xác địch ba loại đại đại của Diệp Hạo đều đạt đến cực hạn sức chiến đấu, bằng không mà nói hắn căn bản không thể nào đánh với nàng đến mức này.

- Làm sao?

Diệp Hạo cười lớn hỏi.

- Diệp Hạo, ngươi thật sự là chí tôn kinh tài tuyệt diễm nhất mà ta từng thấy.

Đế Cơ nghiêm túc nói.

- Nhưng ngươi nếu không có lá bài tẩy, vậy trận chiến lần này có thể kết thúc được rồi.

Nghe đến đây, sắc mặt Diệp Hạo hoàn toàn thay đổi.

Vì sao?

Vừa rồi hai người vận dụng rất nhiều thủ đoạn, thậm chí không ít thủ đoạn dùng lại nhiều lần.

Nhưng bây giờ Đế Cơ lại nói nàng còn có thủ đoạn khác?

Nàng còn có thủ đoạn gì?

Trừ phi . . .

Nghĩ tới đây sắc mặt Diệp Hạo trở nên hết sức ngưn trọng.

Đế Cơ lần nữa đánh xuống một chưởng về phía Diệp Hạo.

Không gian quanh thân Diệp Hạo lập tức nổ tung, trật tự quanh người hắn cũng không còn tồn tại.

Diệp Hạo tựa hồ đã bị

Diệp Hạo sắc mặt trở nên hết sức ngưng trọng lên.

Đế Cơ lần nữa hướng về Diệp Hạo đập xuống một chưởng.

Diệp Hạo quanh thân không gian ầm vang tầm đó nổ tung, quanh người hắn trật tự đều không tồn tại.

Diệp Hạo tựa hồ bị trục xuất.

Không sai.

Trục xuất.

Diệp Hạo bị trục xuất tới tới một nơi kỳ lạ.

Diệp Hạo rõ ràng ở trước mặt bọn hắn nhưng lại có cảm giác cực kỳ xa xôi.

Ngoài tầm với.

- Diệp Hạo, ngươi chắc chắn nghĩ rằng ta lấy truyền thừa của thiên hà Hồn Thiên làm chủ, nhưng ngươi không ngờ rằng thứ ta coi trọng nhất lại là truyền thừa của thiên hà Cửu Thiên.

Đế Cơ ở xa xa nhìn Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Đây là bí thuật mà ta phải hao phí rất nhiều thời gian mới sáng tạo ra được, Trục Xuất.

- Ta bị trục xuất tới đâu?

- Trục xuất khỏi thế gian này.

Đế Cơ nhàn nhạt nói.

- Ngươi cũng có thể gọi nơi này là vùng đất chết, nơi này không có quy tắc và trật tự, chí có sự lạnh lẽo và cô quạnh.

Diệp Hạo trầm mặc.

Đế Cơ kinh diễm vượt qua sức tưởng tượng của hắn.

Hắn cho rằng mình có át chủ bài la có thể đánh bại được Đế Cơ.

Nhưng không ngờ hắn vẫn bại dưới Đế Cơ.

Tại thế giới này, Diệp Hạo chỉ cảm thấy tuyệt vọng.

Hắn không biết đi nơi nào.

Hắn bị trục xuất.

Diệp Hạo vận dụng rất nhiều bí thuật, nhưng hắn vẫn phát hiện mình không thể nào thấy rõ được phương hướng.

- Chẳng lẽ mình không thể trở về được sao?

Diệp Hạo lẩm bẩm nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận