Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1640: Bạc bèo nhất là lòng người

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

Đối mặt thân thích lao nhao, Tiểu Duyệt cảm thấy đau đầu.

- Tất cả câm miệng cho ta.

Tiểu Duyệt quát.

Tâm tình nàng đã không tốt, bây giờ càng không tốt.

Những thân thích của nàng đều ngơ ngẩn.

- Tiểu Duyệt, xảy ra chuyện gì rồi?

Đại nương Tiểu Duyệt đột nhiên ý thức được điều gì, hỏi thăm.

- Tiền lương và trích phần trăm của ta đã bị Chủ Quản chiếm hết.

Lời nói của Tiểu Duyệt như một đạo sấm sét giữa trời quang làm cho đám thân thích kinh hãi.

Rất nhanh, đại nương Tiểu Duyệt kịp phản ứng, nghi ngờ hỏi.

- Chủ quản dựa vào cái gì chụp tiền lương của con?

- Lương Công Hội một tháng cũng chỉ hơn ba trăm Tiên Thạch, ta nghĩ có một trăm năm mươi vạn trích phần trăm rồi nên dự định từ chức.

Tiểu Duyệt khổ sở nói:

- Nhưng ai có thể ngờ, Chủ quản chờ ta viết đơn từ chức rồi nói ta tháng này làm không đủ ngày nên không những tiền lương không có, ngay cả trích phần trăm cũng không có.

- Cái gì?

- Kiện hắn đi.

- Đúng vậy.

- Tại sao có thể nói vậy?

- Sao có thể khi dễ Tiểu Duyệt nhà ta như thế?

Thân thích của Tiểu Duyệt cùng chung mối thù, nói.

Nhưng lúc này, Đại bá nàng lại khẽ lắc đầu.

- Kiện không thắng.

- Tại sao?

Đại nương Tiểu Duyệt không hiểu hỏi.

- Ta từng làm ở Công Hội, quả thật có quy định này.

Vị Đại bá nhẹ giọng nói:

- Chủ quản Bộ phận nhân sự dựa theo điều lệ làm việc, ai cũng không làm gì được hắn, còn có chúng ta dân chúng thấp cổ bé họng đi kiện, ngươi cảm thấy người ta có trả thù hay không?

- Thật kiện không thắng?

Đại nương Tiểu Duyệt chưa từ bỏ ý định hỏi thăm.

- Chuyện như vậy lừa ngươi làm gì?

Đại bá Tiểu Duyệt than nhẹ.

- Không tin các ngươi có thể đi Công Hội hỏi một chút, chuyện này chỉ có thể cho thấy Tiểu Duyệt quá trẻ tuổi, bị người ta ám toán.

Nghe Đại bá Tiểu Duyệt nói vậy, những thân thích vây quanh nàng cũng biến sắc.

- Tiểu Duyệt, ngươi nghĩ như thế nào?

- Sao ngươi không chờ nhận tiền thưởng rồi hả nghỉ việc?

- Chỉ có ba ngày thôi, sao ngươi không thể kiên trì được chứ?

- Ngươi thật làm ta tức chết.

- Vốn còn muốn tìm ngươi mượn ít tiền đây? Lần này ngược lại tốt rồi, một đồng cũng không thấy a.

- Thiệu Nghị, đời này của ngươi chú định hạ đẳng.

- Vốn đang cảm thấy có thể kiếm chút tiền? Giờ ngay cả cọng lông cũng không có, quá thất vọng.

- Mẹ nó, lãng phí thời gian của ta.

Tiểu Duyệt càng đau lòng.

Nàng sớm biết lòng người mỏng lạnh, nhưng đến mức độ này khiến nàng không ngờ.

- Đủ rồi.

Thiệu Nghị nhìn thấy bộ dáng nữ nhi đau đớn, quát.

Đợi đến khi mọi người đều nhìn về phía mình, lão mới khập khiễng đi đến bên cạnh Tiểu Duyệt, ôm nàng vào lòng mà lớn tiếng nói.

- Các ngươi không có tư cách nói tới nữ nhi của ta.

- Thiệu Nghị, đừng quên con gái của ngươi đã thôi việc.

Tam thẩm Tiểu Duyệt cười lạnh nói.

- Mất việc rồi thì sao? Ta nuôi được.

Thiệu Nghị nhìn ả một cái, đáp.

- Ngươi nuôi? Ngươi lấy cái gì nuôi?

Tam thẩm Tiểu Duyệt cười lớn.

- Ngươi ngoại trừ tu bổ vườm ươm thì còn biết cái gì? Còn nữa, ngươi cảm thấy ai sẽ thuê một người thọt đi làm công?

Tam thẩm Tiểu Duyệt vừa dứt lời, một giọng nói dễ nghe vang lên phía sau.

- Loại vườn ươm nào ngươi cũng tu bổ được sao?

Thiệu Nghị theo giọng nói nhìn lại thì thấy một nữ tử ung dung hoa quý.

Nữ tử này trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí tức quý tộc.

- Sẽ, sẽ, đúng vậy.

Thiệu Nghị vội vàng đáp.

- Trong nhà của ta cần một người tu bổ, không biết ngươi có hứng thú tới nhà ta làm việc?

Thiếu nữ kia cười hỏi.

- Có, có, có.

Thiệu Nghị kích động nói năng lộn xộn.

Chỉ cần có công việc, người trong nhà không đến mức vì sinh hoạt mà vất vả ngược xuôi.

- Ngươi trước kia công việc một ngày bao nhiêu Trung phẩm Tiên Thạch?

- Hai mươi.

Nói ra con số này, Thiệu Nghị lại cảm thấy nó có chút cao, nên vội lấp liếm

- Một ngày cho ta mười khối là được.

Thiệu Nghị lo lắng mình muốn quá nhiều, nữ tử kia lại không cần hắn nữa.

- Mười khối có phải hơi cao?

- A!

Thiệu Nghị không ngờ đối phương cảm thấy mười khối rất cao.

- Tám khối, tám khối cũng được.

- Bốn khối.

Thiếu nữ kia trầm ngâm một chút nói.

- A!

Trong mắt Thiệu Nghị lộ ra cay đắng nồng đậm.

Bốn khối một tháng mới có bốn mươi Tiên Thạch.

Làm sao đủ nuôi sống một nhà bọn hắn?

- Không nguyện ý?

Thiếu nữ ranh mãnh hỏi.

- Nguyện ý, nguyện ý, nguyện ý.

Thiệu Nghị trong lòng máy động, vội vàng đáp.

Đại nương Tiểu Duyệt nhìn thấy tình huống như vậy, khinh bỉ nói.

- Một ngày bốn khối Tiên Thạch? Ngươi có thể nuôi sống ai? Ngay cả chính ngươi cũng nuôi không nổi?

- Thiệu Nghị, cả đời này của ngươi đã chú định như thế.

Tam thẩm Tiểu Duyệt bồi thêm.

- Thiệu Nghị, ngươi thật ném hết mặt mũi.

Tiểu Duyệt Tam thúc lắc đầu nói.

Thiệu Nghị không có gì, khẽ nắm chặt tay lại.

- Vậy quyết định vậy đi, một ngày bốn khối Thượng Phẩm Tiên Thạch.

Nữ tử nói khẽ.

- Ừm, bốn khối —— cái gì —— Thượng —— Thượng Phẩm Tiên Thạch?

Thiệu Nghị ngay từ đầu chưa kịp phản ứng, nhưng nghe rõ ràng thì cả người có chút mộng.

- A, một ngày bốn khối Thượng Phẩm Tiên Thạch.

Nữ tử kia trừng mắt nhìn, nói:

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng bốn khối Trung Phẩm Tiên Thạch?

Ánh mắt Thiệu Nghị lộ ra vẻ mừng như điên.

Thượng Phẩm Tiên Thạch và Trung Phẩm Tiên Thạch hối đoái tỉ lệ 1 : 100:

Một tháng tiền lương của hắn sẽ có hơn vạn Tiên Thạch.

Mỗi tháng thu nhập hơn vạn là khái niệm gì?

Phát tài a!

- Lúc nào ngươi mới có thời gian?

Nữ tử kia hỏi tiếp.

- Lúc nào cũng có a.

- Vậy ngươi giờ sửa sang một chút đi.

Nữ tử kia bình thản nói.

- Vị tiểu thư này, mời chờ một chút.

Thiệu Nghị khập khiễng chạy vào phòng.

Hàn Xảo đang chuẩn bị giúp thì bị nữ tử kia gọi lại.

- Ngươi biết làm cơm không?

- Biết a.

Hàn xảo không rõ nữ tử tại sao hỏi cái này, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời.

- Không biết ngươi có hứng thú đến nhà ta làm đầu bếp?

Nữ tử kia mời:

- Tiền lương đãi ngộ giống trượng phu, mỗi ngày bốn khối Thượng Phẩm Tiên Thạch.

- Có, có, có.

Hàn Xảo nói câu này, trái tim kịch liệt nhảy lên.

Thật ra, tiền lương của Thiệu Nghị có thể làm cho bọn hắn một nhà hạnh phúc sinh sống.

Nhưng người nào lại ngại nhiều tiền.

Đây là thời đại tài nguyên thiếu thốn, Tiên Thạch càng nhiều dũng khí sống tiếp càng đủ.

- Vậy ngươi cũng đi chuẩn bị một chút đi.

Nữ tử kia nói khẽ.

Hàn Xảo vừa muốn rời đi đột nhiên nghĩ đến cái gì:

- Chúng ta có phải trường kỳ ở trong nhà người?

- Đúng vậy.

- Không biết có thể cho nữ nhi của ta đi đến nhà của Tiểu thư không?

Hàn xảo do dự một chút nói:

- Nữ nhi của ta thông minh lăng lệ, có thể làm một chút việc vặt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận