Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1419: Ngũ Trọng Thiên

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần



-----------------------

Hạo Nguyệt nhìn thấy giới thiệu ban đầu thì hoảng sợ.

Thiên Cấp Thông Linh Thuật!

Hạo Nguyệt không phải Tiểu Bạch cái gì cũng không biết, nàng rất rõ ràng Thiên Cấp Thông Linh Thuật có ý nghĩa gì.

Thông Linh Thuật cấp bậc này sẽ không truyền ra ngoài, với năng lực của Vân Tiêu Cung cũng không có thì có thể hiểu được, nhưng trong tay Diệp Hạo lại có.

- Thông Linh Thuật này sử dụng không có hạn chế?

Hạo Nguyệt nhìn Diệp Hạo, ánh mắt có chút ngưng trọng nói.

Thiên Cấp Công Pháp hầu như đều liên quan đến thế lực Bán Thần.

- Hạo Hãn Thông Linh Thuật do một Bán Thần thời Thượng Cổ sáng lập.

Diệp Hạo cười nói:

- Nhưng Bán Thần này không để lại đạo thống gì, hơn nữa hắn đã chết rất lâu rồi, vì vậy nàng không cần lo lắng hậu quả.

- Không ngờ huynh lại đạt được Thông Linh Thuật Bán Thần.

Hạo Nguyệt cảm thán.

Bán Thần truyền thừa không phải ai cũng có tư cách đạt được.

Nếu không thông qua được kiểm tra sao có thể đạt được truyền thừa?

Diệp Hạo cười không nói.

Hắn sẽ không nói cho Hạo Nguyệt biết, mình đạt được không chỉ có một loại Thiên Cấp Thông Linh Thuật.

- Ta có thể truyền Hạo Hãn Thông Linh Thuật cho đệ tử Tông Môn không?

Hạo Nguyệt chần chờ một chút hỏi.

Cô biết yêu cầu này của mình hơi quá phận.

Nhưng bây giờ thế lực Ngũ Trọng Thiên đã bắt đầu tiếp xúc với thế lực Tứ Trọng Thiên, bởi vì các đại thế lực Ngũ Trọng Thiên lo lắng khi họ giáng lâm sẽ gặp phải bản thổ thế lực ngăn chặn, nên trong khi tiếp xúc, bọn họ cố ý tặng một ít Chiến Sủng.

Trong tương lai, Tứ Trọng Thiên sẽ có ngày càng nhiều Chiến Sủng. Nếu có được một môn đỉnh cấp Thông Linh Thuật, thực lực Tông Môn sẽ tăng lên rất nhiều.

- Có thể.

Nhìn vẻ lo lắng của Hạo Nguyệt, Diệp Hạo gật đầu đáp ứng.

- Đa tạ.

Trong mắt Hạo Nguyệt hiện vẻ cảm kích.

Diệp Hạo đưa tay vuốt gò má bóng loáng của nàng.

- Không được nói cảm ơn ta, như vậy sẽ rất xa lạ.

- Ừm.

Hạo Nguyệt gật đầu.

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - )

. . .

Diệp Hạo buồn bực ngán ngẩm cưỡi một Thổ Cẩu dài hai mét xuyên thẳng qua rừng.

Con Thổ Cẩu này có thân hình cực kì mạnh mẽ, thuần thục xuyên qua từng bụi gai.

Diệp Hạo nhìn phong cảnh bốn phía, trong mắt bất đắc dĩ.

Hắn biết Lưỡng Giới Phù không đáng tin cậy, vì vậy đi tới Ngũ Trọng Thiên, hắn đã bảo Cô Độc đưa tới.

Nhưng không ngờ Cô Độc xé rách bình chướng hai thế giới dẫn mình tới một mảnh bụi gai, hắn không để cho Cô Độc mang mình rời đi, mà bảo đối phương trở về Tiểu Thiên Địa.

Bởi vì bây giờ Diệp Hạo không thiếu thời gian, khoảng cách đến Chiến Sủng Đại Tái vẫn còn sáu năm, hắn có dư để tiêu xài. Còn nữa, hắn nghĩ ma luyện Thiên Cẩu một chút.

Không sai, Thổ Cẩu Diệp Hạo đang cưỡi chính là Thiên Cẩu tiếng tăm lừng lẫy của Cửu Trọng Thiên.

Khi nó mới nở ra, Diệp Hạo rất hoài nghi gia hỏa này rốt cuộc có phải Thiên Cẩu hay không?

Xấu xí cũng được, ngươi đừng dọa người như thế chứ.

Cũng may Diệp Hạo không phải một người nhìn mặt mà bắt hình dong, hắn vẫn rất yêu mến Thiên Cẩu.

- Công Tử, lúc nào mới có thể ra khỏi đây?

Thiên Cẩu đi nửa canh giờ, hỏi.

- Ta nào biết được?

Diệp Hạo ngáp một cái.

- Cố gắng đi con đường của ngươi, nói nhiều như vậy làm gì?

Lúc này, một bàn tay Anh Hài vỗ một cái lên đầu Thiên Cẩu nói.

Thiên Cẩu ai oán một tiếng, kẹp cái đuôi đi tiếp.

- Đừng khi dễ Tiểu Thiên.

Diệp Hạo nhìn Anh Hài nói.

Anh Hài này không phải ai khác.

Chính là Hỗn Độn Chủng Thanh Liên.

Có lẽ do huyết mạch áp chế, Tiểu Thiên đối mặt Tiểu Thanh, giống như cháu trai.

Thiên Cẩu Huyết Mạch gì?

Tiên Vương Đỉnh Phong.

Trưởng thành đến Đỉnh Phong ngay cả Bán Thần cũng dám chống lại.

Nhưng Tiểu Thanh tương lai không phải đạt tới Bán Thần đơn giản như vậy.

Tiểu Thanh trước mắt hiện ra tiềm lực đặt chân Đệ Nhị Cảnh thì không có vấn đề, còn có thể đặt chân Đệ Tam Cảnh hay không cần xem huyết mạch mẫu thân hắn.

Nếu Huyết Mạch mẫu thân hắn và Hỗn Độn Thanh Liên chênh lệch quá lớn, Tiểu Thanh đời này không có khả năng đặt chân đến Đệ Tam Cảnh.

Nhưng đến hiện tại, Tiểu Thanh hình như không thể hiện ra bất kỳ đặc thù nào của mẫu thân hắn.

Cái này làm cho Diệp Hạo có chút bận tâm.

Loại tình huống này chỉ có một khả năng.

Huyết Mạch mẫu thân hắn bị huyết mạch Hỗn Độn Thanh Liên áp chế ngay cả một tia đặc thù biểu hiện cũng không có.

- Công Tử, ta đói.

Tiểu Thanh đáng thương nhìn Diệp Hạo.

- Hôm qua ngươi vừa ăn xong một Yêu Thú Tiên Chủ Cảnh mà?

Diệp Hạo có chút bó tay hỏi.

- Đúng vậy.

Tiểu Thanh gật đầu.

- Cho ngươi.

Diệp Hạo từ Tiểu Thiên Địa lấy ra một cái Bình Ngọc ném cho Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh mặc quần áo làm từ lá sen, toàn thân phát ra quang trạch lục sắc, thân hình của nó lóe lên bắt lấy Bình Ngọc.

Trong bình ngọc là tinh hoa Yêu Thú.

Tinh hoa Yêu Thú là năng lượng của Yêu Thú luyện hóa mà thành.

Tiểu Thanh mở Bình Ngọc ra uống.

Tiểu Thiên nhìn thấy Tiểu Thanh ăn như gió cuốn cũng mở miệng nói:

- Công Tử, ta cũng đói bụng.

- Ngươi nghĩ mình có thể uống được?

Diệp Hạo kinh ngạc nhìn Tiểu Thiên.

Tiểu Thiên vừa định nói gì đó đã ợ no nê một tiếng.

Trong lúc nhất thời xấu hổ không biết nên nói gì.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười.

- Tiểu Thiên, ngươi không cần chuyện gì cũng so đo với Tiểu Thanh, ngươi chỉ cần làm tốt việc của mình thôi.

Mặt ngoài Tiểu Thiên rất khách khí đối với Tiểu Thanh. Nhưng trên thực tế, trong lòng hắn mười phần cao ngạo, hắn vẫn muốn tiếp cận thậm chí vượt qua, đáng tiếc về phần thôn phệ năng lượng, dù Tiểu Thiên dốc hết toàn lực cũng không phải đối thủ của Tiểu Thanh.

Tiểu Thiên uống một bình năng lượng mười ngày không thể tiêu hao hết, mà Tiểu Thanh một ngày một bình và uống chơi thêm mấy bình nữa.

Tiểu Thanh rất nhanh đã uống sạch một bình tinh hoa Yêu Thú, sau đó tiện tay ném Bình Ngọc xuống đất.

- Ta nói ngươi này, đừng phá của như vậy chứ?

Diệp Hạo vẫy tay một cái triệu hoán Bình Ngọc tới tay.

Đây là Không Gian Bình do Diệp Hạo trong lúc nhàm chán luyện chế.

Đừng nói tinh hoa một con Tiên Chủ Cảnh Yêu Thú, dù một ngọn núi Bình Ngọc này cũng có thể chứa được.

- Cái bình này không có giá trị gì mà.

Tiểu Thanh trừng mắt nhìn nói.

- Không giá trị cũng không thể lãng phí.

Diệp Hạo cảm thấy phải dạy Tiểu Thanh biết tiết kiệm.

Nhưng vào lúc này, Tiểu Thiên dừng bước, đôi mắt lóe lên hàn quang nhìn về phía trước.

- Công Tử, phía trước có một con Trúc Diệp Thanh trưởng thành.

Tiểu Thiên miệng nói tiếng người.

Xà Tộc!

Chủng Tộc này Lãnh Huyết rất, lại thích lén lút hại người, vì vậy không có ai thích.

Thần niệm Diệp Hạo quét qua chú ý thấy một con Trúc Diệp Thanh đang gặm ăn cơ thể một thanh niên.

Người thanh niên này chưa chết, nhưng đã bị độc làm mất đi ý thức.

- Giết.

Diệp Hạo vừa nói vừa từ trên người Tiểu Thiên nhảy xuống.

Tiểu Thiên sưu một tiếng vọt tới phía trước.

Trúc Diệp Thanh dường như cảm ứng được cái gì, đôi mắt tam giác âm trầm nhìn tới, khi nó nhìn thấy một con Thổ Cẩu vọt tới, trong mắt lộ vẻ phẫn nộ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận