Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1201: Cố nhân

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

---------------------

- Bỏ tay của ngươi xuống cho ta.

Nhìn thấy Tu Sĩ kia chỉ Diệp Hạo, Chu Uyển Quân trầm mặt xuống quát.

- Ngươi nói để cho ta buông thì ta buông, vậy ta chẳng phải…a…đau.

Tu Sĩ kia mới vừa muốn đáp trả đã bị Chu Uyển Quân dùng đè sấp trên bàn.

- Ta muốn biết ai cho ngươi lá gan chỉ Công Tử nhà ta?

Chu Uyển Quân nhìn chằm chằm tu sĩ kia nói.

- Vị cô nương này.

Lúc này, một thanh niên mặc áo bào trắng đi tới:

- Nếu ngươi dùng một chút sức nữa thì tay hắn sẽ bị phế đó.

- Vị này là ai?

- Đông Tiên Điện - Dư Nguyên Hâm.

- Thiên Kiêu Đông Tiên Điện.

- Khó trách xen vào việc của người khác.

- Sự tình không đơn giản như ngươi nghĩ, Dư Nguyên Hâm hơn phân nửa tới vì cô nương này.

- Dù cô nương này che mặt bằng lụa mỏng, nhưng chỉ nhìn dáng người thướt tha thôi đã nhân gia chắc chắn là một mỹ nữ tuyệt sắc.

Chu Uyển Quân lườm Dư Nguyên Hâm rồi thu hồi ánh mắt.

Không thể không nói, dáng dấp dạng chó hình người của Dư Nguyên Hâm rất dễ dàng hấp dẫn nữ tử.

Nhưng mà Chu Uyển Quân là hạng người nào chứ?

Với hiện tại, cho dù Cự Đầu cũng không thèm để trong mắt.

Huống chi là một Thiên Kiêu.

Chu Uyển Quân không nhìn làm sắc mặt Dư Nguyên Hâm trầm xuống nói.

- Cô nương, vị này chính là người của Đông Tiên Điện ta.

- Cho ngươi thời gian ba hô hấp biến mất trước mặt ta, nếu không đừng trách ta không khách khí.

Chu Uyển Quân lạnh lùng quát lớn.

Dư Nguyên Hâm có ý tứ gì, sao nàng nhìn không ra?

Vị này chỉ là một người qua đường thôi, Dư Nguyên Hâm lại nói là người Đông Tiên Điện hắn, rõ ràng cố ý gây chuyện tiếp cận bản thân.

- Ta cũng muốn xem ngươi không khách khí như thế nào?

Dư Nguyên Hâm thản nhiên đáp.

Tiên Kiếm trong tay Chu Uyển Quân lấy ra khỏi tay tu sĩ kia, sau đó, vỏ kiếm đánh tới bả vai Dư Nguyên Hâm.

Sắc mặt Dư Nguyên Hâm thay đổi.

Bởi vì một kiếm này của đối phương cho hắn cảm giác không thể tránh.

Lui?

Làm sao có thể?

Vạn chúng nhìn trừng trừng, nếu bản thân lui chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ?

Dư Nguyên Hâm cắn răng một cái đánh tới, lúc Quyền Ý sắp bộc phát, vỏ kiếm Chu Uyển Quân lại điểm đúng huyệt vị của hắn, lực lượng trong tay hắn biến mất.

Dư Nguyên Hâm quá sợ hãi.

Lúc này, hắn rốt cục ý thức được thiếu nữ trước mắt là một người khó giải quyết.

Bởi vì đối phương chưởng khống không gian mạnh hơn bản thân hắn rất nhiều.

Lui!

Lần này, Dư Nguyên Hâm thật muốn lui.

Hắn rất rõ ràng, nếu bản thân không lùi, đợi chút nữa sẽ rất mất mặt.

Nhưng mà, Dư Nguyên Hâm còn đánh giá thấp Chu Uyển Quân.

Bởi vì ngay khi hắn lui lại, Chiến Kiếm trong tay nàng mang theo một chút kiếm hoa xuyên qua khe hở giữa cánh tay hắn. Sau đó, thân hình nàng lóe lên xuất hiện sau lưng hắn rồi tung ra một kiếm.

Dư Nguyên Hâm kêu rên một tiếng, bị Chiến Kiếm trong tay Chu Uyển Quân đè sấp lên bàn.

Bang một tiếng, toàn bộ đồ ăn trên mặt bàn đều rơi trên mặt đất.

- Một Thiên Kiêu nho nhỏ cũng dám trêu đùa trước mặt ta?

Chu Uyển Quân nói đồng thời ép Chiến Kiếm mạnh xuống, Dư Nguyên Hâm chỉ cảm thấy cánh tay sắp bị cán gảy:

- Ngươi biết ta là ai không?

Răng rắc!

Ngay khi hắn vừa nói xong, cánh tay bị Chu Uyển Quân đè gãy.

- Bây giờ ta sẽ ở quán rượu này đợi nửa canh giờ, ngươi có thể gọi người ngươi cảm thấy có bối cảnh thâm hậu nhất đến đây.

Chu Uyển Quân nói đến đây một cước đạp Dư Nguyên Hâm ngã xuống đất.

Dư Nguyên Hâm bò lên, hung dữ nhìn nói:

- Ngươi chờ đó cho ta.

Vừa nói xong, hắn vọi chạy ra bên ngoài.

Chu Uyển Quân ngồi xuống nhìn về phía Diệp Hạo nói:

- Công Tử, ta có hay phải nhiều chuyện quá không?

- Gặp mặt những bằng hữu cũ một chút cũng không tệ.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

Dư Nguyên Hâm chạy đến cách đó không xa, sau vội vàng khắc xuống một đạo Khẩn Cấp Truyền Tấn Ngọc Phù.

Hắn chờ đợi thấy được một Tu Sĩ đi tới.

Thanh niên cầm đầu mặc kim sắc trường bào, bên hông treo Kim Sắc Lệnh Bài, long hành hổ bộ, cho người ghé mắt.

Dư Nguyên Hâm nhìn thấy người này, vội vàng chạy tới:

- Chung Thần Tú.

Chung Thần Tú?

Sau khi Dư Nguyên Hâm nói ra cái tên Chung Thần Tú này, Tu Sĩ xung quanh đều nhìn sang.

- Phó Đường Chủ Chấp Pháp Đường Đông Tiên Điện - Chung Thần Tú.

- Chung Thần Tú chính là người đại biểu Đông Tiên Điện trước kia, nếu không có Dư Nguyên Hâm quật khởi, Chung Thần Tú sao có thể làm Phó Đường Chủ?

- Nghe nói Chung Thần Tú ở Đông Tiên Điện cũng chỉ là bài trí mà thôi, toàn bộ Chấp Pháp Đường đều do Dư Nguyên Hâm quản lý.

Trong khi Tu Sĩ xung quanh đang thảo luận, Dư Nguyên Hâm chỉ quán rượu cách đó không xa nói:

- Chung Thần Tú, ta lệnh cho ngươi bắt ác ôn tập kích ta lại.

Chung Thần Tú nghi ngờ nhìn Dư Nguyên Hâm nói:

- Chuyện gì xảy ra?

Dư Nguyên Hâm mặt mày xám xịt còn rũ cụp một cánh tay, chắc chắn đã ăn thiệt thòi.

Nhưng mà, Chung Thần Tú còn không phải đối thủ của Dư Nguyên Hâm thì làm sao bắt được.

- Có nữ tử tập kích ta.

- Ta đi xem thử.

Chung Thần Tú suy nghĩ một chút nói.

Chung Thần Tú thuộc về mạch của Tông Chủ. Vốn không hòa hợp cùng Dư Nguyên Hâm.

Nhưng mà bây giờ người lãnh đạo trực tiếp của bản thân bị hành hạ, về tình về lý hắn đều nên ra mặt, nếu không Dư Nguyên Hâm có thể tiêu diệt hắn.

Chung Thần Tú dẫn theo một nhóm mười hai Đệ Tử Chấp Pháp Đường đi theo Dư Nguyên Hâm vào trong quán rượu trước đó.

- Chính là cô ta.

Dư Nguyên Hâm chỉ Chu Uyển Quân nói:

- Chung Thần Tú, ta hiện tại ra lệnh ngươi bắt cô bắt lại.

Làm cho Dư Nguyên Hâm kinh ngạc là Chung Thần Tú không phản ứng chút nào.

- Chung Thần Tú, lời của ta ngươi có nghe được hay không?

Chung Thần Tú nhìn thanh y nam tử ngồi bên cạnh Chu Uyển Quân, trong mắt tràn đầy kích động.

- Chung Thần Tú.

- Im miệng.

Chung Thần Tú rống lên với Dư Nguyên Hâm.

Dư Nguyên Hâm bị choáng váng.

Nhìn Chung Thần Tú, một nhóm mười hai Đệ Tử Chấp Pháp Đường cũng bị choáng váng.

Chung Thần Tú phát điên à?

- Diệp —— Tông Chủ.

Chung Thần Tú đi đến Diệp Hạo trước mặt muốn hô lên tục danh Diệp Hạo, nhưng ý thức được hai bên đã sớm thiên soa địa viễn.

- Ngồi đi.

Diệp Hạo nói khẽ.

Chung Thần Tú do dự một chút rồi ngồi đối diện Diệp Hạo.

- Chung Thần Tú, ngươi đang làm cái gì thế?

Dư Nguyên Hâm tức giận quát hỏi.

Diệp Hạo ống tay áo hất lên.

Dư Nguyên Hâm cảm thấy không gian xung quanh đều đánh tới mình, lực lượng kinh khủng làm cho hắn bị giam cầm ngay tại chỗ không thể nhúc nhích, ngay lập tức một đạo Không Gian Chi Nhận đâm xuyên qua Đan Điền hắn, cảm thụ được toàn thân Pháp Lực không ngừng tiêu tán, trong mắt hắn đầy hoảng sợ.

- Ngươi phế ta?

Pháp Lực Dư Nguyên Hâm lập tức tiêu tán, trước sau chỉ mới ba lượt hô hấp, hắn co quắp ngồi trên mặt đất chỉ Diệp Hạo nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận