Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1360: Đệ nhị mỹ nữ Tứ Trọng Thiên

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

- Giữa hai tỷ đệ chúng ta, không cần nói lời cảm ơn.

Diệp Hạo nhẹ giọng đáp.

- Tốt, không nói.

Thải Kỳ Lân nhìn Diệp Hạo, ánh mắt càng thêm nhu hòa, nhưng nàng lại nghĩ tới một việc.

- Sao ngươi đột nhiên muốn đến Cửu Trọng Thiên vậy?

- Ta muốn mượn tỷ tỷ vài cao thủ.

Khi Diệp Hạo nói vậy, Thải Kỳ Lân cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra.

- Ừm, đợi hai ngày nữa thương thế Man Thôn tốt hơn, ta sẽ để Man Thôn theo ngươi đi Nhất Trọng Thiên.

Thải Kỳ Lân nói.

Man Thôn là Tiên Vương 12 Chuyển.

Xét về tu vi còn mạnh hơn Lão Các Chủ Ẩn Sát Các. Có thể nói có Man Thôn tọa trấn trừ phi xuất hiện hai tôn Tiên Vương Đỉnh Phong trở lên, nếu không thì không thể thương tổn đến Viêm Hoàng Tông.

Còn nữa, Man Thôn chỉ cần kiên trì một thời gian ngắn Thanh Ma sẽ chạy tới.

Thanh Ma có dã tâm của mình.

Chỉ cần bản thân chưa đạt tới Tiên Vương, Thanh Ma sẽ không ra tay.

- Tỷ tỷ, ngươi thi triển Cấm Thuật không sao chứ?

Diệp Hạo nhẹ giọng nói.

- Thương tổn tới bản nguyên.

Thải Kỳ Lân nhìn Diệp Hạo nói:

- Cần đệ đệ ngươi giúp ta khôi phục.

Thải Kỳ Lân vì sao dám thi triển Cấm Thuật?

Bởi vì Cô biết Diệp Hạo có thể giúp Cô khôi phục bản nguyên.

Mà khôi phục bản nguyên thì cần một chút thời gian.

- Ngày mai ta giúp tỷ tỷ trị liệu.

- Còn trước tiên giúp Man Thôn một chút?

- Tính mạng Man Thôn đã được bảo vệ, sớm một ngày hay chậm một ngày cũng không sao.

Diệp Hạo lại lắc đầu:

- Mà tỷ tỷ ngươi còn phải tọa trấn Bách Linh Vực đây.

- Được.

Sau đó, Thải Kỳ Lân và Diệp Hạo hàn huyên một chút rồi rời đi.

Bây giờ, Thải Kỳ Lân còn rất nhiều chuyện phải làm.

Ngoại trừ thu dọn chiến trường, trùng kiến, còn phải hiện thân trấn an tộc nhân bị trọng thương.

Rạng sáng ngày thứ hai, Diệp Hạo và Ý Niệm Hóa Thân vủa Thải Kỳ Lân rời đi.

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -

. . .

Cửa ra vào trường thi!

Một thiếu nữ mặc váy xanh trở thành trung tâm chú ý của toàn trường.

Dáng người uyển chuyển, thân thể thướt tha.

Nàng đứng bình tĩnh đứng đó, giống như một đóa hoa sen nở rộ.

Kinh diễm;

Tuyệt mỹ;

Mỹ lệ.

- Cho tới nay, ta chỉ biết hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng hôm nay gặp mặt ta mới biết được người còn có thể đẹp đến mức độ này.

- Trần Bế Nguyệt.

- Đệ nhị mỹ nữ Tứ Trọng Thiên.

- Đệ nhị mỹ nữ đã xinh đẹp đến mức độ này, ta thực sự rất muốn biết đệ nhất mỹ nữ còn đẹp đến cỡ nào?

- Đệ nhất mỹ nữ đẹp cỡ nào không mấy người biết? Bởi vì nàng chưa hề lộ dung mạo.

- Các ngươi nói Vân Tiêu Cung Hạo Nguyệt hả?

- Ừm.

- Hạo Nguyệt lúc nào cũng dung mặt, làm sao ngươi biết cô ấy đẹp?

- Bây giờ không ai biết Hạo Nguyệt đẹp thế nào, nhưng khi còn bé lại có rất nhiều người nhìn thấy, khi đó đã nghe nói kinh diễm thế gian.

- Chẳng lẽ các ngươi không hiếu kỳ Trần Bế Nguyệt đang đợi ai?

- Chắc chắn là nữ.

- Ta cũng cảm thấy như vậy.

Kỷ Thi Lan và An Kỳ cũng đến.

Họ cũng thỉnh thoảng nhìn về phía Trần Bế Nguyệt.

- Trần Bế Nguyệt quá đẹp.

Kỷ Thi Lan nhẹ giọng nói:

- Trước mặt cô ấy, ta cảm thấy mình là vịt con xấu xí.

- Trần Bế Nguyệt không những xinh đẹp, hơn nữa còn là Đệ Nhất Luyện Khí Sư.

An Kỳ gật đầu.

- Chúng ta ngay cả tư cách tiếp cận Trần Bế Nguyệt cũng không có.

- Người như vậy chúng ta chỉ có thể ngước nhìn.

Trong lòng Kỷ Thi Lan nồng đậm hâm mộ.

Khi Trần Bế Nguyệt đang trông chờ mòn mỏi, một thân ảnh đi tới bên cạnh cô.

- Trần tiểu thư.

Trần Bế Nguyệt nhìn người tới một chút gật đầu coi như đáp lại.

- Trần tiểu thư, ngươi đang đợi ai hả?

Lương Hưng Hiền cười thản nhiên hỏi.

- Chờ bằng hữu.

Trần Bế Nguyệt nhẹ giọng nói.

- Ta biết không?

Lương Hưng Hiền nhìn thấy Trần Bế Nguyệt đáp lại, vội vàng hỏi.

Trần Bế Nguyệt lại nhìn chỗ khác.

Cô ngại vì lễ phép trả lời một câu.

Nhưng Lương Hưng Hiền lại không hiểu quy củ vẫn tiếp tục hỏi, chẳng lẽ hắn không nhìn ra mặt Trần Bế Nguyệt lộ vẻ không kiên nhẫn sao?

Lương Hưng Hiền xấu hổ.

- Trần tiểu thư.

Trần Bế Nguyệt còn không trả lời.

- Trần tiểu thư.

- Cút.

Lúc này, một thanh niên vuốt tiên châu trong tay ném Lương Hưng Hiền ra ngoài.

Lương Hưng Hiền vừa định chửi lại nhìn thấy ánh mắt đầy sát phạt.

Danh Đô Công Tử!

Hắn làm sao không biết vị này.

Nếu như nói Xích Luyện Tiên Tử sát phạt quyết đoán, Danh Đô Công Tử giết người như ngóe.

Những năm này, Danh Đô Công Tử giết rất nhiều người, những người này thậm chí còn bao gồm một số Thiên Kiêu, nhưng ngại vì bối cảnh của hắn cứng rắn nên không ai dám động.

Lương Hưng Hiền chỉ là một vị Thiên Kiêu.

Dù sau lưng có một Tiên Vương, cũng không dám đối đầu với đối phương.

Lương Hưng Hiền ảo não rời đi, Danh Đô mới thu hồi ánh mắt.

- Bế Nguyệt, đã lâu không gặp.

Danh Công Tử nhìn Trần Bế Nguyệt cười nói.

- Chúng ta hình như không quen thân như vậy.

Trần Bế Nguyệt lạnh lùng đáp.

Trần Bế Nguyệt rõ ràng đối phương ác độc, nhưng cũng có chút kiêng kị bối cảnh của hắn, vì vậy những năm này ngược lại bình an vô sự.

Nhưng làm cho Trần Bế Nguyệt không ngờ Danh Công Tử giống thuốc cao da chó quấn lấy mình.

- Người đời nói một lần thì lạ, hai lần thì quen, chúng ta gặp qua nhiều lần, không phải cũng nên gạo nấu thành cơm rồi?

Danh Công Tử cười nói.

- Ngươi.

Trần Bế Nguyệt tức giận chỉ Danh Đô Công Tử.

Danh Đô Công Tử đưa tay cầm ngón tay nàng, vươn đầu lưỡi mút vào.

Trần Bế Nguyệt mở to hai mắt nhìn.

Cô không ngờ Danh Công Tử lại vô sỉ như thế?

Một cước đá nghiêng.

Danh Đô Công Tử lóe lên tránh đi.

Cũng không thể không buông ngón tay Trần Bế Nguyệt ra.

- Đáng tiếc.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ tiếc nuối.

Hắn biết bỏ lỡ cơ hội lần này rất khó lại có cơ hội thứ hai.

- Bế Nguyệt, trước khi giày vò trên giường, không bằng làm trước mặt công chúng đi.

Danh Đô Công Tử còn nói thêm.

Lời này của hắn khiến Tu Sĩ xung quanh rất phẫn nộ.

Nhưng cho dù bọn hắn phẫn nộ cũng không dám đứng ra.

- Danh Đô, ta sẽ chém ngươi thành muôn mảnh.

Trần Bế Nguyệt đã bị chọc giận.

Mà lúc nàng sắp ra tay, một thân ảnh xuất hiện ngăn cản.

- Bại hoại dạng này không cần Trần tiểu thư ra tay?

Trần Bế Nguyệt khẽ giật mình.

Thanh niên áo lam cầm một thanh chiến kiếm trong tay chỉ Danh Công Tử.

- Danh Đô, có dám cùng ta đánh một trận?

- Huyền Vân.

Sắc mặt Danh Đô trầm xuống:

- Ngươi dám quản chuyện của lão tử?

- Chuyện của Trần tiểu thư là chuyện của ta.

Thanh niên gọi Huyền Vân chiến ý dạt dào nhìn Danh Đô.

- Ngươi muốn chết.

Danh Đô vừa mới nói xong đã động.

Huyền Vân bất động như núi, ngay lúc cực kỳ nguy cấp mới cùng Danh Đô ngạnh khán một chút.

Huyền Vân kêu rên một tiếng, mà Danh Đô thì lùi lại ba bước.

- Huyền Vân công tử mạnh như vậy?

- Hai người bọn hắn cân sức ngang tài.

- Tại sao?

- Huyền Vân vừa kêu rên các ngươi không nghe thấy sao? Huyền Vân mạnh mẽ tiếp nhận một kích, mà Danh Đô lại lui lại đánh tan cỗ lực lượng này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận