Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2495: Đầy Bồn Đầy Bát

Hợp Thần cảnh đỉnh phong là chỉ Hợp Thần cảnh tầng thứ mười, tầng thứ mười một, tầng thứ mười hai. Dù cho Diệp Hạo có chiến lược mạnh hơn cũng không có khả năng đánh vượt nhiều cảnh giới như vậy.

Mà khi kim thân ảnh hưởng tới thần trí đối phương sau đó việc đánh giết lại trở nên cực kỳ đơn giản. Lần này toàn bộ các cao thủ Khí đạo Tổng các còn dư lại đều ngẩn ra, tiếp lấy trên mặt bọn hắn đều hiện lên vẻ hoảng sợ.

- Ngươi không hề kiêng kỵ mà chém giết cao thủ Khí đạo Tổng các như vậy, chẳng lẽ ngươi không lo lắng đến lúc đó Khí đạo Tổng các sẽ thanh toán ngươi sao?

Một trung niên run rẩy chỉ Diệp Hạo nói.

- Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ Khí đạo Tổng các các ngươi sao?

Diệp Hạo nói đến đây thân hình quỷ dị xuất hiện ở bên người trung niên kia, tiếp đó thần kiếm trong tay ung dung đâm vào trái tim của hắn.

Xoát!

Xoát!

Xoát!

Thân hình Diệp Hạo lấp lóe thêm một cao thủ Khí đạo Tổng các vẫn lạc. Chỉ sau mười lần hô hấp toàn bộ cao thủ Khí đạo Tổng các đều đã chết hết.

- Túi càng khôn của bọn họ đều đưa cho ta, các ngươi không có ý kiến chứ?

Diệp Hạo nhìn Vương Túy Mặc vừa cười vừa nói.

- Không... Không có.

Vương Túy Mặc vội nói. Ai dám?

Vị này chính là một sát thần. Khí đạo Tổng các có nhiều cao thủ như vậy nói giết liền giết. Cho dù là cao thủ Thần Vương cũng không thể làm được như vậy.

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động liền thu vào túi càng không trên đám người Phạm Tân Giác, sau đó Diệp Hạo dùng một mồi lửa thiêu nhục thể bọn người Phạm Tân Giác thành tro tàn.

- Cáo từ.

- Chậm đã.

Vương Túy Mặc đi tới.

- Vẫn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của công tử?

- Ngươi thỉnh giáo tên của ta là hại ta đấy.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Ta.

Vương Túy Mặc nói đến đây lập tức hiểu ra vì sao Diệp Hạo lại nói như vậy?

- Sau này cẩn thận một chút.

Đúng lúc này trong tai Vương Túy Mặc vang lên tiếng truyền âm của Diệp Hạo.

- Khi gặp phải nguy hiểm, trong lòng ngươi chỉ cần mặc niệm tên ta, biết chưa?

Làm sao có thể?

Thực lực của Diệp Hạo làm sao có thể mạnh như vậy?

Bất quá ngay sau đó thần sắc Vương Túy Mặc lập tức trở lại như cũ. Hắn không thể để cho người khác nhìn ra mánh khóe. Theo lý thuyết những người đi theo nàng đều là tâm phúc của Đan đạo Tổng các, nhưng ai có thể cam đoan bọn gia hỏa này tuyệt đối trung thành đây?

Nếu bại lộ thân phận của Diệp Hạo sẽ không tốt. Chờ đã. Câu nói vừa rồi của Diệp Hạo là có ý gì?

Khi gặp phải nguy hiểm, trong lòng chỉ cần mặc niệm tên của hắn.

Chẳng lẽ nói mặc niệm tên của hắn là hắn sẽ xuất hiện?

Đây không phải năng lực của Thần Hoàng sao?

Chẳng lẽ Diệp Hạo cũng có thể làm được như vậy?

- Diệp Hạo, Diệp Hạo, Diệp Hạo.

Sau khi Diệp Hạo rời khỏi được một thời gian tỏng lòng Vương Túy Mặc mới thầm nghĩ trong lòng. Chưa tới một lần hô hấp thân ảnh của Diệp Hạo đã xuất hiện ngay gần chỗ của Vương Túy Mặc. Hắn nghi ngờ nhìn Vương Túy Mặc, bí mật truyền âm nói.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Không có gì, ta chỉ muốn thử trong lòng ngươi có hiệu quả hay không thôi?

- Em gái nhà ngươi.

Diệp Hạo thật sự có một loại cảm giác đau nhức trứng. Chuyện như vậy mà cũng có thể thử được sao?

- Sao ngươi có thể làm được như vậy?

Vương Túy Mặc cười truyền âm hỏi.

- Ta đi đây.

Diệp Hạo quẳng xuống câu này xong liền rời khỏi. Diệp Hạo rất bận. Bởi vì vừa rồi hắn vận dụng thần niệm quét qua khu này không ngờ lại phát hiện thêm mấy cái bảo tàng. Bây giờ hắn phải tới đây thu hoạch!

Rất nhanh Diệp Hạo đã tìm được hai đoàn bản nguyên Thần Vương, bốn cái túi càn khôn, sáu kiện pháp bảo.

Bốn cái túi càn khôn là do Thần Vương vẫn lạc mà để lại, bên trong Diệp Hạo phát hiện mấy ngàn giọt Thần Vương dịch cùng mấy tỉ các loại thượng phẩm thần thạch.

Cất kĩ những tư nguyên này xong Diệp Hạo lại lần nữa vận dụng thần niệm Vương cấp đỉnh phong. Trong nháy mắt bao phủ phương viên một vạn dặm xung quanh. Đối với tu sĩ khác giống như con ruồi không đầu vậy Diệp Hạo lại đơn giản hơn nhiều.

Mà khi Diệp Hạo đang thăm dò xung quanh không qua thời gian bao lâu đã có thể dò xét toàn bộ cổ chiến trường vài lần, trong lúc này Diệp Hạo tổng cộng chiếm được hai trăm bản nguyên Thần Vương, hơn một ngàn kiện các loại các dạng pháp bảo cùng hơn hai ngàn cái túi càn khôn.

Chiếm được những vật này xong Diệp Hạo mới nhận ra được bản thân kiếm lợi cực lớn. Những vật này cho dù là cao đẳng hoàng triều cũng không thể lấy ra được. Diệp Hạo chắc chắn chờ đến khi Viêm Hoàng tông tiêu hóa những vật này xong cũng có thể đi vật cổ tay với cao đẳng hoàng triều được rồi.

Đương nhiên Diệp Hạo cũng biết những tu sĩ tiến vào trước đó cũng đã nhận được một chút tài nguyên, nhưng Diệp Hạo cũng không có ý định cướp đoạn trên người những tu sĩ này.

Mình đã lấy được phần lớn tài nguyên ở nơi này nêu cũng không cần phải đuổi tận giết tuyệt làm gì.

Hơn nữa trong cổ chiến trường này còn có một nơi Diệp Hạo không dò xét qua, mà hắn mơ hồ cảm thấy chỗ đó mới là trung tâm cổ chiến trường. Nhưng chỗ đó bị một tầng kết giới mạnh mẽ ngăn trở, trừ phi vận dụng thực lực Thần Hoàng cấp mới có thể oanh phá, nhưng hiện giờ Diệp Hạo vẫn chưa muốn động vào thực lực cấp bậc này, bởi vì hắn tin khẳng định có ngừi nghiêm mật giám sát lực lượng Thần Hoàng cấp. Không cần thiết mạo hiểm như vậy.

Cổ chiến trường nếu đã mở ra, như vậy khu vực trung tâm cũng không có lý do gì mà không mở cả. Chỉ cần từ từ chờ đợi là được.

Trong khoảng thời gian tiếp theo Diệp Hạo đi khắp thế giới độ hóa oán linh ở nơi này. Chỉ là mật độ oán linh ở đây không thể nào sánh bằng Tẩy Tâm lộ được, bởi vậy Diệp Hạo muốn để kim thân lần nữa tiến giai không thể nghi ngờ chính là việc mơ mộng hão huyền, nhưng con người mãi cũng không thể nhàn rỗi được, đương nhiên trên đường độ hóa oán linh cũng đụng phải một vài gia hỏa muốn cướp đoạt hắn, mà những tên đó đều bị Diệp Hạo đánh cướp lại.

Hôm nay Diệp Hạo đi tới một chỗ bên hồ.

Hắn phát hiện chất lượng nước ở nơi này kém đến nỗi không thể uống được. Hắn phất phất tay lực lượng bàng bạc của sự sống liền tràn vào giữa hồ, chỉ trong vòng vài hơi thở ngắn ngủi hồ nước đã trở nên vô cùng trong vắt. Đây năng lực của Sinh Thần cảnh. Hóa hủ mục thành thần kỳ.

Diệp Hạo ngồi xuống nâng lên một bụm nước đi rửa mặt. Rửa mặt xong Diệp Hạo lấy một con gà rừng từ trong tiểu thế giới ra, giết nhổ vứt ngũ tạng xong lại bắt đầu ướp gia vị, ướp tầm đại khái một canh giờ Diệp Hạo mới thả còn gà lên kệ nướng.

Chỉ trong chốc lát dầu trơn trên thân gà rừng bắt đầu tràn ra ngoài, Diệp Hạo lấy ra một chút nước tương thỉnh thoảng bôi lên phía trên. Đợi đến khi sắp nướng xong một nữ tử bồng bềnh mà tới, nàng nhìn thoáng qua thịt gà trên giá nướng, ngay sau đó ném cho Diệp Hạo một túi càn khôn.

- Trong túi càn khôn có một vạn thượng phẩm thần thạch, gà nướng này sẽ thuộc về ta.

Diệp Hạo không thèm nhìn túi càn khôn kia.

- Không bán.

- Mười vạn.

Thiếu nữ kia lại ném ra một túi càn khôn.

- Không bán.

Trong mắt thiếu nữ kia lóe lên một đạo hàn quang, tiến lên một bước lạnh lùng nói.

- Cuối cùng hỏi ngươi một câu, ngươi bán hay không bán?

- Không bán.

- Muốn chết.

Thiếu nữ kia vốn cũng không phải người lương thiện, nghe vậy một bàn tay lập tức vỗ tới Diệp Hạo.

Mắt thấy sắp đánh vào Diệp Hạo bỗng lại bị một cỗ lực lượng nhu hòa ở bốn phía xung quanh Diệp Hạo trừ khử tiêu thất.

- Làm sao có thể?

Thiếu nữ kia kinh nghi bất định nói.

- Đừng quấy rầy ta ăn gà.

Diệp Hạo nói xong lột xuống một đùi gà bắt đầu ăn.

Thiếu nữ kia nhìn nuốt nước miếng một cái. Ngay sau đó lần nữa đánh một quyền về phía Diệp Hạo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận