Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3164: Đệ Nhất Thần Tướng

- Ngươi cảm thấy ngươi có Cấm Kỵ chi thể là có thể hoành hành thiên hạ sao?

Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Thời đại đã thay đổi rồi, chưa nói những cái khác, chỉ mỗi mười hạng đầu Cái Thế bảng, ai mà không phải kinh tài tuyệt diễm?

Nghe vậy, tiểu viên có chút sững sờ.

- Đừng nói với ta, ngay cả người đứng thứ mười Cái Thế bảng ta cũng đánh không lại đấy.

Khi nói câu này tiểu viên như muốn khóc.

Nếu là sự thật, vậy cũng quá khổ sở rồi.

Lúc đầu hắn còn cho rằng mình còn có thể đánh bại người đứng thứ ba.

- Đứng thứ ba Cái Thế bảng Hoàn Vũ, thứ tư Vô Cấu, thứ năm Thanh Đế, thứ sáu Thiên Ngọc, ngươi hẳn cũng không phải là đối thủ.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút nói.

- Ta cảm thấy ngươi có thể khiêu chiến thử thứ bảy Phá Hoàng.

Nghe đến đây mặt tiểu viên xanh lét.

Tiêu chuẩn giảm thấp như vậy sao?

Kỳ thật Diệp Hạo cảm thấy tiểu viên chắc hẳn có thể đánh bại Thiên Ngọc.

Nhưng Thiên Ngọc là đệ tử thân truyền của Lục Đạo chúa tể.

Dù nói thế nào thì Diệp Hạo cũng xuất thân từ Lục Đạo vực.

Về phần xếp hạng thứ bảy Phá Hoành, hắn là người của Âm Dương vực.

Từ trước tới giờ hắn đều không hề quan tâm đến Âm Dương vực.

Trầm ngâm một lúc tiểu viên nắm chặt nắm đấm nói.

- Ta nhất định sẽ đánh bại Phá Hoành.

Đợi đến tiểu viên khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, hắn liền tới khiêu chiến với Phá Hoàng.

Sắc mặt Phá Hoàng lập tức thay đổi.

Hắn cho rằng tiểu viên sẽ chọn những người xếp hạng phía trước mình.

Tự nhiên sao hắn đột nhiên tới tìm mình chứ?

Khi tiểu viên đè ép Phá Hoàng đánh, Thiên Ngọc người mặc thanh y đi tới phía trên lôi đài của Diệp Hạo.

- Cảm tạ.

Thiên Ngọc cảm tạ Diệp Hạo.

- Ngươi như vậy là có ý gì?

Diệp Hạo giả bộ không hiểu hỏi.

Thiên Ngọc mắt ngọc mày ngài, phong thái khuynh quốc khuynh thành.

Cho dù nàng chỉ đứng thứ sáu, nhưng không có người nào dám khinh thường nàng.

Người nào mà không biết nàng là đệ tử thân truyền của Lục Đạo chúa tể?

- Thực lực của tiểu viên còn mạnh hơn cả ta,

Thiên Ngọc không che giấu chút nào nói.

- Ta không tin ngươi nhìn không thấu.

Diệp Hạo cười không nói.

- Đợi đến khi xếp hạng bảng danh sách này chốt, ngươi sẽ chọn vị Chúa Tể nào?

Ngay sau đó Thiên Ngọc hỏi.

Sắc mặt Diệp Hạo lập tức trở nên nghiêm túc.

Theo lý thuyết Diệp Hạo nên lựa chọn Lục Đạo chúa tể, dù sao hắn cũng xuất thân từ Lục Đạo vực.

Thế nhưng là hắn lại liên quan rất nhiều với Cửu Cung vực.

- Cho ta suy nghĩ một chút.

Diệp Hạo không tùy tiện cho Thiên Ngọc đáp án.

Hắn đương nhiên biết Thiên Ngọc tới đây để thuyết phục.

- Sư tôn nói với ta, nếu ngươi chọn nàng, ngươi sẽ được bồi dưỡng tốt nhất.

Thiên Ngọc nói xong câu đó liền rời đi.

Lời của nàng đã nói hết, về phần Diệp Hạo lựa chọn thế nào chính là chuyện của hắn.

Lục Đạo chúa tể có tôn nghiêm của nàng, nàng không thể vì một chí tôn mà hạ mình mời hết lần này đến lần khác.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, âm thanh của tiểu viên kéo Diệp Hạo khỏi dòng suy nghĩ.

- Ta thắng.

Tiểu viên hưng phấn nói.

Nhìn máu tươi dính trên bộ lông của tiểu viên, hắn không khỏi nhíu mày lại nói.

- Ngươi bị thương?

- Không phải vì ta muốn mau chóng kết thúc chiến đấu sao?

Tiểu viên cười hắc hắc nói.

- Ta bị một chút tổn thương, nhưng cháu trai kia lại bị ta đánh tàn.

Diệp Hạo nhìn về phía lôi đài xa xa.

Chỉ thấy Phá Hoành máu me khắp người nằm ở trên lôi đài, người gần như không còn hô hấp.

- Ngươi ra tay có phải hơi đội ác rồi không?

Diệp Hạo hỏi ngược lại tiểu viên.

- Không phải là bởi vì bị đèn nén quá nhiều sao? Thật vất vả mới tìm được một người yếu hơn ta, ta mới liều mạng ra tay.

Tiểu viên nói đến đây, nụ cười trên mặt thu lại.

- Trước đây ta cảm thấy ta có thể hoành hành thiên hạ, hiện tại mới phát hiện núi cao còn có núi cao hơn, tiêu diệt mỗi một tên đứng thứ bảy thôi cũng tốn nhiều thời gian như vậy, ta cảm thấy ta cũng không phải là đối thủ của người xếp thứ sáu.

- Ngươi có thể nghĩ được như vậy ta rất vui mừng.

Diệp Hạo vỗ vỗ bả vai tiểu viên nói.

- Ngoan ngoãn mà tu luyện, ta xem trọng ngươi.

- Chúng ta tiếp tục ký hiệp nghị đi?

Tiểu viên mong đợi nói.

Lúc ấy bọn họ ký kết hiệp nghị là ba mươi năm.

Hiện tại kỳ hạn này đã qua.

- Không cần.

Diệp Hạo cự tuyệt.

Lúc ấy Diệp Hạo sở dĩ nguyện ý ký hiệp nghị với tiểu viên là bởi vì hắn muốn có tài sản của vượn già.

Thật sự cho rằng hắn coi trọng tiểu viên?

Nói đùa cái gì?

Lúc trước đã không coi trọng, bây giờ lại càng không có khả năng.

- Ngươi thật sự không suy nghĩ lại một chút?

Tiểu viên vò đầu bứt tai nói.

Tiểu viên rất muốn cùng ký hiệp nghị với Diệp Hạo.

Sau khi ký kết hiệp nghị, hắn sẽ được lợi rất nhiều.

bây giờ hắn đã nhìn thấy rõ tình thế, sau này sẽ là chí tôn thiên hạ.

Lúc này nếu hắn không ôm đùi Diệp Hạo, vậy tương lai sẽ càng không có cơ hội.

- Như vậy đi, về sau ngươi sẽ là đệ nhất thần tướng của tông môn ta.

Diệp Hạo trầm ngâm một hồi mở miệng nói ra.

- Đệ nhất thần tướng?

Ánh mắt tiểu viên phát sáng lên.

- Không sai, đệ nhất thần tướng.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

- Yên tâm, sau khi ngươi trở thành đệ nhất thần tường Tinh Hà tông, ta sẽ tận lực bồi dưỡng ngươi.

Nếu là trước đây, Diệp Hạo nói bồi dưỡng tiểu viên, tiểu viên chắc chắn sẽ chê bai Diệp Hạo.

Bây giờ hắn cũng không còn y nghĩ này nữa.

Diệp Hạo có thể đi đến nước này, nói không có tài nguyên nghịch thiên, làm sao có thể chứ?

- Được, ta đáp ứng.

Tiểu viên nghĩ thông suốt điểm ấy xong liền đồng ý.

- Chờ khi trở lại Tinh Hà tông, ta sẽ tiến hành sắc phong.

Diệp Hạo nói khẽ.

Hiện tại Diệp Hạo vẫn là Tinh Hà.

- Được.

Hai ngày sau trận chiến xếp hạng cũng kết thúc.

Cũng đúng lúc này chín hư ảnh xuất hiện giữa không trung.

Chín bóng người này có sức mạnh đến mức dù chỉ là một tia ý niệm, cũng cường đại đến kinh thiên động địa.

- Hiện tại mười vị Chí Tôn bảng có thể lựa chọn lão sư cho mình.

Mở miệng là Cửu Cung chúa tể.

Lúc này ánh mắt toàn trường đều rơi vào trên đám người Diệp Hạo.

Bọn họ đều muốn biết đám người Diệp Hạo sẽ lựa chọn thế nào?

- Dựa theo quy củ chư vị đều không được biểu đạt thiện ý với mười chí tôn, lựa chọn thế nào đều dựa vào mong muốn của bọn hắn.

Cửu Cung chúa tể nói tiếp.

Khi hắn nói xong, một vài Chúa Tể cũng tắt luôn tâm tư định trao đổi với các chí tôn.

Nếu bị phát hiện, vậy thật mất mặt.

Diệp Hạo phát hiện ở đây có ba vị Chúa Tể đang nhìn hắn.

Lục Đạo chúa tể, Cửu Cung chúa tể, Ngũ Hành chúa tể.

Từ ánh mắt của bọn họ, Diệp Hạo biến ba vị này đều có hứng thú với hắn.

- Được rồi, bây giờ mười chí tôn có thể lựa chọn.

Một lát sau Cửu Cung chúa tể mỉm cười nói ra.

- Các ngươi lựa chọn vị Chúa Tể nào thì đến phía sau họ.

Mười đại chí tôn, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đều bước đi về phía Chúa Tể mà mình muốn.

Khi Lục Đạo chúa tể nhìn thấy Diệp Hạo đi đến sau lưng Cửu Cung chúa tể, ánh mắt nàng loé lên một cái.

- Ngươi yên tâm, Lục Đạo chúa tể là minh hữu trên danh nghĩa của ta, nàng sẽ không ra tay với Viêm Hoàng tông của ngươi.

Cửu Cung chúa tể vui vẻ nói ra.

- Vả lại Chúa Tể cũng không có lòng dạ hẹp hòi như vậy đâu.

- Cảm tạ.

Diệp Hạo chắp tay bái tạ.

Thân phận của Diệp Hạo căn bản không phải là bí mật gì với những Chúa Tể này.

Nhưng Chúa Tể là ai? Làm sao có thể nói luyên thuyên ra ngoài cơ chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận