Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2558: Bức Lui Thanh Niên Vũ Tộc

- Ngươi hẳn biết rõ ngươi không thể ngăn cản được ta.

Ánh mắt thanh niên Vũ tộc trở nên băng lạnh. Lúc này tu sĩ toàn trường ngoại trừ Khinh La ra tất cả đều bị trọng thương. Người duy nhất còn có sức tái chiến chỉ có mình Khinh La.

- Nói cứ như bây giờ ngươi vẫn ở trong trạng thái toàn thịnh vậy.

Khinh La cười lạnh nói.

- Nếu ta đoán không lầm, ngươi đang áp chế thương thể đúng không?

- Nhưng việc trấn áp ngươi vẫn không hề có vấn đề.

Thanh niên Vũ tộc nói xong một mai phù tiễn phá vỡ thương khung đâm về phề phía hắn.

Hắn vừa muốn né tránh nhưng lại phát hiện phía trên xuất một một cổ ấn trấn áp hắn.

- Phiên Thiên Ấn.

Trong mắt thanh niên Vũ tộc lóe lên hàn mang, hắn gầm thét lên, một quyền đánh bể cổ ấn. Thế nhưng sau một khắc hắn lại nhìn thấy từ giữa không trung rơi xuống một tấm lưới lớn màu vàng óng, trên tấm lưới lớn màu vàng óng tràn ngập những phù văn khí đạo rườm rà, lấy tốc độ hơn cả cực hạn bao lại toàn thân hắn.

- Phá cho ta.

Thanh niên Vũ tộc gào thét lên.

Hắn tay cầm chiến kiếm xé rách tấm lưới màu vàng óng đó, ngay lúc hắn đang chuẩn bị tiến đánh vị đã xuất thủ kia hắn mới khiếp sợ phát hiện xung quanh hắn xuất hiện từng tòa thần sơn. Hắn hiểu mình đã tiến vào bên trong trận pháp.

Đợi đến khi hắn xé rách trận pháp đi ra bỗng một thanh chiến mâu lấp lóe quang huy kinh khủng đang chuẩn bị đâm vào ngực hắn. Thanh niên Vũ tộc đang tính cho nổ nát nó lại phát hiện thần lực trong cơ thể chẳng còn bao nhiêu, hơn nữa vừa rồi liên tiếp xuất thủ cũng càng động vào thương thể hắn đã trấn áp.

Lui!

Chỉ là mới vừa lui hắn mới phát hiện trên đỉnh đầu lại xuất hiện một tấm lưới lớn màu vàng óng. Thanh niên Vũ tộc không thể không cưỡng ép sử dụng pháp lực để tiếp tục chiến đấu.

Phốc!

Thanh chiến mâu không xuyên qua thân thể hắn mà ghim hắn ở giữa không trung.

- Ai?

Thanh niên Vũ tộc đỏ hồng mắt nói. Trận chiến lần này thật oan ức cho hắn. Ngay cả người còn không thấp mà đã liên tục lọt vào chiêu đánh lén của địch?

- Ta.

Thanh niên Vũ tộc nói xong thân ảnh Diệp Hạo mới xuất hiện ở cách đó không xa, trong tay của hắn kéo ra một cây cung, trên cung đã đặt sẵn một mũi tên kim sắc.

- Có bản lĩnh công bằng chiến một trận.

Thanh niên Vũ tộc nổi giận nói.

- Tu vi của ngươi cao hơn ta cả một cảng giới còn chưa nói, khi ngươi không địch nổi liền vận dụng Cấm Kỵ Pháp Bảo, bây giờ lại còn lươn lẹo đòi công bằng đấu một trận?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Ta thực sự rất muốn biết tại sao ngươi lại có thể nói được lời như vậy chứ?

Thanh niên Vũ tộc trì trệ. Hắn phát hiện thật đúng là có chuyện như vậy?

- Ngươi cho rằng ngươi có thể giữ ta lại được sao?

Thanh niên Vũ tộc lạnh lùng nói.

- Ta chưa từng nghĩ đến việc giữ ngươi lại, ta chỉ muốn khiến ngươi phải trọng thương thôi.

Diệp Hạo nói xong mũi tên trong tay liền vèo một tiếng phá mở thương khung.

- Đả Thần tiên.

Thanh niên Vũ tộc gọi Đả Thần tiên đang giằng co với Phá Đạo tán trở về.

- Khôi phục.

- Không tốt, hắn muốn khôi phục lại lực lượng cấm kỵ ẩn chứa trong Đả Thần tiên.

Khinh La nói đến đây vội vàng mệnh lệnh cho Phá Đạo tán khôi phục. Hai cỗ cấm kỵ năng lượng đồng thời khôi phục. Trong lúc nhất thời một phương thiên địa này đều bị trấn áp. Diệp Hạo vẫn lạnh lùng nhìn thanh niên Vũ tộc. Một sợi lực lượng tâm thần của hắn trao đổi với cờ chiến, chỉ cần Khinh La lộ ra một chút trạng thái chống đỡ hết nỗi, lúc đó hắn sẽ lập tức sử dụng cờ chiến.

- Khinh La, ngươi không phải là đối thủ của ta.

Thanh niên Vũ tộc nổi giận nói.

Hắn tính dựa vào việc hồi phục của Đả Thần tiên mà giết hết tất cả đám người Diệp Hạo, nhưng lúc này Đả Thần tiên lại bị Phá Đạo tán chặn lại.

- Chúng ta vốn chính là địch nhân.

Khinh La lạnh lùng nói.

- Ngươi phải biết bọn gia hỏa này đều là thiếu niên chí tôn của Thần Vực, bọn họ chính là chướng ngại vật tương lai khi cúng ta tiến quân đến Thần vực.

Thanh niên Vũ tộc nhìn thẳng vào mắt Khinh La nói.

- Bây giờ giết bọn hắn, Thần Vực chắc chắn sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề.

- Ta không hề nghĩ đến việc tiến quân đến Thần Vực, ta chỉ muốn bảo vệ tốt vùng đất của mình mà thôi.

- Ngươi chắc sẽ không tránh ra chứ?

Thanh niên Vũ tộc đè nén sự tức giận nói.

- Chắc chắn.

Khinh La đối chọi lại nói.

- Ngươi sẽ hối hận với quyết định của ngày hôm nay.

Nói xong Thanh niên Vũ tộc nắm lấy Đả Thần tiên rời khỏi thế giới này.

- Ta cũng nên rời khỏi rồi.

Lúc này Khinh La nhìn về phía Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo hơi chút trầm ngâm cũng đưa cho Khinh La một bình ngọc.

- Cái này tặng cho ngươi.

Thần niệm Khinh La quét qua mới phát hiện bình ngọc bị phong ấn.

- Bảo trọng.

Khinh La nhìn Diệp Hạo thật sâu rồi nắm lấy Phá Đạo tán rời khỏi. Lúc này ánh mắt Diệp Hạo rơi vào trên đám người Mạc Vân Sơn. Thần sắc đám người Tuần Võ trở nên khẩn trương lên. Bọn họ sợ lúc này Diệp Hạo sẽ xuất thủ?

Dù sao hiện tại bọn hắn cũng không có sức đánh trả. Ngay sau đó Diệp Hạo cũng thu hồi ánh mắt, bắt đầu thu thập thi thể Lưu thú đã chết. Mà lúc này những tu sĩ ở đây cũng không có người nào dám ngăn cản.

Dù là quân thể Lưu thú cũng không dám. Diệp Hạo nhặt hơn ba trăm thi thể Lưu thú, còn có hơn hai trăm tôn trọng sáng tạo nó cũng nhặt.

- Diệp tông chủ, không biết ngươi có thể nó ra tác dụng của Lưu thú được không?

Tuần Võ trầm ngâm một chút hỏi.

- Một thân tinh hoa của Lưu đều trong trái tim, nuốt trái tim của Lưu thú có thể tăng cường bản nguyên.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Ánh mắt thiếu niên chí tôn toàn trường lập tức phát sáng lên. Nhưng đến lúc bọn hắn có thể vận động mấy ngàn Lưu thú trong sân lại hóa thàn từng đạo lưu quang biến mất ngay tại chỗ.

- Đáng tiếc.

- Ta ngay cả một con Lưu thú cũng không có được.

- Lưu thú cũng tương đương với trung giai thiếu niên chí tôn a, bằng vào thực lực của ta muốn làm trọng thương có lẽ cũng được, nhưng muốn đánh giết nó lại làm không được.

- Số lượng Lưu thú Diệp Hạo lấy được sợ cũng hơn ngàn con.

- Đám người Vô Thượng cũng lấy được mấy trăm con Lưu thú đấy.

- Không biết có thể từ trong tay bọn họ mua được không?

- Ngươi cảm thấy tài nguyên như vậy ai lại bán ra chứ?

Lúc đỉnh điểm số lượng Lưu thú xuất hiện cũng đạt đến hơn vạn. Nhưng số lượng thiếu niên chí tôn giữa sân lấy được Lưu thú cũng không có bao nhiêu. Vương Túy Mặc bọn họ phối hợp với mỗi người đều được một đầu Lưu thú. Nhưng cũng chỉ là một đầu Lưu thú mà thôi. Nhiều hơn nữa cũng không có.

- Các ngươi ở đây chữa thương, ta giúp các ngươi hộ pháp.

Diệp Hạo quét toàn trường một cái bình tĩnh nói.

Trong mắt mọi người đều lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng. Thanh niên Vũ tộc dùng Đả Thần tiên làm thương tổn tới bọn họ, bọn họ thực sự cần thời gian đến chữa thương. Chỉ là hung thú bốn phía đang nhìn chằm chằm vào, bọn họ lo lắng những hung thú kia sẽ phát động công kích. Theo lời nói của Diệp Hạo rơi xuống bọn họ cũng lần lượt lấy ra Liệu Thương Đan ăn vào. Những hung thú kia cho dù cũng bị trọng thương, nhưng ai bảo số lượng bọn chúng nhiều, chỉ cần hợp tác tấn công hạ nhân tộc căn bản ngăn không được. Nhưng dưới sự uy hiếp của Diệp Hạo đám hung thú kia nào dám ra tay chứ?

Nửa canh giờ sau thiếu niên chí tôn trong sân cũng dần khôi phục. Bọn họ đứng dậy ngỏ ý cảm ơn Diệp Hạo.

- Diệp tông chủ, ta có thể mua sắm một đầu Lưu thú được không?

Một nữ hài trong trẻo đáng yêu cả gan nói.

- Có thể chứ.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Nhưng ngươi phải mang thứ khác đến đổi.

- Không biết Diệp tông chủ ngươi muốn cái gì?

Nữ tử kia vội nói.

- Một đầu Lưu thú chí ít có thể giúp ngươi trong con đường Thần Hoàng cảnh có thể tăng lên một tiểu cảnh giới, ngươi cảm thấy ngươi nên lấy cái gì để đối Lưu thú với ta đây?

Diệp Hạo nhìn nữ tử kia nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận