Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1416: Diệp Hạo đến

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần



-----------------------

-Ngươi nên biết thời thế bây giờ như thế nào ?

Trần Bế Nguyệt nhìn Hoa Tự Liên một cái, nói :

-Diệp Hạo thân mang truyền thừa tam đại cường giả Dược Vương, Khí Vương ,Trận Ma ,bất cứ Thế Lực nào cũng không thể ngó lơ . Thải Kỳ Lân , Cô Độc có thể bảo hộ được Diệp Hạo nhất thời, cũng khó có thể bảo vệ được hắn cả đời.

- Ngươi muốn nói gì?

Hoa Tự Liên khẽ giật mình.

-Ngươi chờ xem, lần tới ra tay với Diệp Hạo cũng không phải một hai tôn Bán Thần đâu.

Trần Bế Nguyệt nhàn nhạt nói .

Ánh mắt Hoa Tự Liên không khỏi lóe lên.

Đúng lúc này, bốn phía Hoa Tự Liên vang lên từng tiếng kinh hô .

- Hạo Nguyệt đó sao?

- Thời khắc này, một thân ảnh đội kim quang mũ phượng, ngoại trừ Hạo Nguyệt ra còn ai vào đây?

- Không biết hôm nay có thể thấy diện mạo Hạo Nguyệt không?

- Diệp Hạo nếu xuất hiện thì có thể thấy được .

- Vấn đề là Diệp Hạo dám xuất hiện sao?

- Không phải dám hay không ,quan trọng là muốn hay không .

- Yêu Nghiệt sở dĩ danh xưng Yêu Nghiệt bởi vì bọn họ không thể đoán ,cũng không lường trước được .

- Một tháng trước ,tất cả tu sĩ đều cảm thấy Diệp Hạo không có khả năng sống sót nhưng cuối cùng thì sao?

- Một tháng trước Diệp Hạo cũng dám đến, chẳng lẽ bây giờ lại không?

- Một tháng trước cấp cao đều tham gia hắn dám đến , mà bây giờ là chuyện của thế hệ trẻ, Diệp Hạo chưa chắc dám xuất hiện.

- Bọn người Lôi Dực Thần không phải ăn chay.

Hôm nay Hạo Nguyệt mang theo lớp lụa mỏng màu hồng.

Chân bước chậm rãi nhẹ nhàng trên thảm hướng về cửa Vân Tiêu Cung .

Thần sắc bình thản nhìn phương xa.

Hạo Nguyệt đang trong ngóng gì ?

Mọi người đều biết rõ.

Lôi Dực Thần thân mặc huyền y nhìn thấy dáng điệu của Hạo Nguyệt, trong lòng khỏi phải nói khó chịu đến nhường nào .

Hắn đi đến bên cạnh Hạo Nguyệt nói :

-Hạo Nguyệt, vì Diệp Hạo, đáng không ?

-Đáng không cũng không đến lượt ngươi đánh giá .

Hạo Nguyệt nhìn Lôi Dực Thần một cái nói :

-Ta rất cảm tạ ngươi tới tham gia lễ đính hôn của mình, nhưng nếu ngươi dám quấy rối, dù cho ngươi là Minh Chủ Tây Cực Liên Minh, ta cũng sẽ trảm.

-Ngươi nói cái gì?

Trong mắt Lôi Dực Thần lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi .

Lôi Dực Thần vì Hạo Nguyệt mà ba mươi năm làm Hộ Hoa Sứ Giả.

Hắn tự nhận bản thân không chiếm được Hạo Nguyệt, nhưng mà cũng có được tình bằng hữu .

Nhưng tình huống bây giờ thế nào ?

-Hạo Nguyệt, ngươi như vậy không phải quá cạn tàu ráo máng rồi.

Huyền Vân nhíu mày chen lời .

-Cạn tàu ráo máng ?

Hạo Nguyệt thản nhiên nói :

-Cạn tàu ráo máng thế nào ?

-Lôi huynh ba mươi năm nay tháp tùng ngươi, coi như không có công lao cũng có khổ lao ? Chỉ vì một tên Diệp Hạo, đã muốn giết hắn, chẳng phải cạn tàu ráo máng?

Huyền Vân nói ra nổi lòng của rất nhiều tu sĩ .

-Ngươi chỉ thấy được Lôi Dực Thần làm tùy tùng cho ta ba mươi năm , vậy ngươi có biết rõ Lôi Dực Thần ba mươi năm nay lấy được gì không?

Hạo Nguyệt lườm Huyền Vân một cái hỏi lại.

-Lôi Từ Chi Quả, Hỏa Viêm Chưởng, Ly Miêu Thân Pháp, Bách Thịnh Vũ Lộ, Không Huyễn Chi Hoa…

Theo lời nói êm dịu của Hạo Nguyệt ,đám người Huyền Vân giờ mới biết Lôi Dực Thần những năm này chiếm được không ít cơ duyên .

-Nói câu khó nghe chút, các ngươi cảm thấy bản thân Lôi Dực Thần có thể đạt được những cơ duyên tạo hóa này?

Câu nói này của Hạo Nguyệt khiến Huyền Vân không biết nói gì.

Theo thực lực của Lôi Dực Thần lấy được một hai loại còn hợp tình hợp lí.

Nhưng muốn nói tự hắn lấy hết những cái này thì không thể giải thích được.

Câu nói Hạo Nguyệt nói rất rõ ràng.

Không cần nói Lôi Dực Thần làm tùy tùng cho nàng ba mươi năm , ba mươi năm này hắn lấy được cơ duyên vượt xa những gì hắn bỏ ra .

Chỉ là rất nhiều Tu Sĩ không biết điều ấy thôi.

-Ta không nợ hắn.

Hạo Nguyệt nhìn Lôi Dực Thần có chút thất hồn lạc phách nói.

Hạo Nguyệt không phải không biết Lôi Dực Thần thích nàng.

Nhưng không thể vì đối phương thích nàng thì nàng phải hòa nhã với hắn .

Lại càng không cần phải nói Lôi Dực Thần hôm nay còn đứng ra làm khó Diệp Hạo .

-Diệp Hạo không xứng với ngươi.

Nhạc Kình Thiên trầm giọng lên tiếng.

-Chẳng lẽ ngươi xứng ?

Hạo Nguyệt lạnh lùng nói .

-Ta đương nhiên không xứng .

Nhạc Kình Thiên vẫn có một chút biết mình biết người .

-Ngươi rõ ràng bản thân không xứng , cần gì phải nhúng tay vào ?

Đúng lúc này giọng nói bình thản vang vọng không trung .

Đám người Nhạc Kình Thiên nhao nhao hướng về chỗ phát ra giọng nói .

Chỉ thấy một đạo thân ảnh thần sắc bình thản đứng trên người một con hồ ly tràn ngập cửu sắc quang trạch.

- Diệp Hạo.

- Diệp Hạo đến thật .

- Ngươi có chú ý đến Chiến Sủng dưới chân Diệp Hạo?

- Không phải Hỏa Hồ hả?

- Đại ca của ta ơi, ngươi cẩn thận nhìn xem, đó là Cửu Chuyển Linh Lung Thú trong truyền thuyết ?

- Cửu Chuyển Linh Lung Thú?

- Đỉnh tiêm Chiến Sủng.

- Diệp Hạo làm sao sẽ có Chiến Sủng bậc này ?

- Có phát hiện tu vi Cửu Chuyển Linh Lung Thú cũng đã đạt đến Tiên Tôn Bát chuyển không ?

- Cửu Chuyển Linh Lung Thú trưởng thành có thể đạt đến Tiên Vương Đỉnh Phong .

Hạo Nguyệt nhìn Diệp Hạo đứng trên Cửu Chuyển Linh Lung Thú ,trong mắt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua Cửu Chuyển Linh Lung Thú.

Nó nhẹ nhàng hạ cánh, sau một khắc đã xuất hiện bên cạnh Hạo Nguyệt.

-Ta còn tưởng huynh sẽ không đến ?

Nhìn Hạo Nguyệt trong khóe mắt ngấn lệ ,Diệp Hạo lộ ra vẻ áy náy.

-Không đến chậm chứ ?

-Không.

-Cái này cho nàng.

Diệp Hạo nói đưa cho Hạo Nguyệt một hộp gấm.

Mở hộp gấm ra đập vào mi mắt là một Tiên Đan óng ánh trong suốt như ngọc.

-Đan Vân

-Tuyệt Phẩm Đan.

- Diệp Hạo luyện chế được Tuyệt Phẩm Đan?

- Tiên Đan ẩn chứa ba động cực kỳ mạnh mẽ, nhất định là Tôn Cấp Đỉnh Phong Tiên Đan.

- Giá trị khó có thể đánh giá a.

-Đây là cái gì?

Vẻ mặt Hạo Nguyệt mong chờ nhìn Diệp Hạo hỏi.

-Tuyệt Phẩm Trú Nhan Đan.

Diệp Hạo nói khẽ:

-Có thể giữ lại dung nhan đẹp nhất của nàng trong một vạn năm.

Trú Nhan Đan?

Tất cả vì đó xôn xao!

Trú Nhan Đan, Tứ Trọng Thiên không phải không có.

Nhưng mà có thể giữ lại dung nhan trong một vạn năm thì không có thật.

Phái nữ nghe Diệp Hạo nói ,nhìn cực phẩm Trú Nhan Đan trong tay Hạo Nguyệt , mắt trợn tròn như muốn rớt ra ngoài.

Trần Bế Nguyệt cũng nhìn viên Trú Nhan Đan kia không rời mắt.

Không ai không muốn thanh xuân bất lão.

Nói cách khác như Thải Kỳ Lân, dù nàng hiện tại nhìn còn trẻ , nhưng trên mặt cũng đã có dấu vết của thời gian .

Nhưng ăn Trú Nhan Đan vào sẽ không như vậy .

-Chỉ có một vạn năm sao?

Hạo Nguyệt trong lòng mừng rỡ đồng thời có chút lòng tham hỏi.

-Chờ ta đặt chân đến Tiên Vương cảnh, lại luyện chế Trú Nhan Đan cấp cao hơn cho nàng, đến lúc đó có thể vĩnh viễn giữ lại vẻ đẹp tuyệt thế của nàng .

Diệp Hạo khẽ cười nói.

-Diệp Hạo, ngươi đang nói chuyện cười à?

Nhạc Kình Thiên không nhịn được đứng dậy quát hỏi.

Diệp Hạo lườm hắn một cái.

-Ngươi có ý kiến?

-Cũng đã qua một tháng, tu vi ngươi vẫn không có tăng lên chút nào , ta thực sự muốn biết ngươi làm sao lại dám nói ra chuyện tương lai đặt chân đến Tiên Vương?

Nhạc Kình Thiên nhìn chằm chằm Diệp Hạo, cười lạnh nói.

-Xem ra Nhạc gia các ngươi lúc trước được giáo huấn vẫn chưa đủ.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận