Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 459: Nguy Cơ Của Bách Hoa Cung

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------------------

Công tác tuyển nhận của Võ Giáo Đông Phương được vận hành rất có hệ thống.

Học sinh đã được tuyển chọn thì cao hứng sắp xếp hành lý tiến về Võ Giáo, không được tuyển chọn thì chuẩn bị giai đoạn tuyển bạt kế tiếp.

Khảo hạch Ý chí!

Ai cũng biết rõ, cửa này không có khả năng tuyển nhận nhiều học sinh, dù chỉ còn 1% cơ hội, ai lại nguyện ý buông tha chứ?

Bởi vì Diệp Hạo đã cam đoan, nên Viên Cao Tinh và Tiếu Lão Thực cũng không có đặt chuyện này trong lòng.

- Diệp Hạo, lần này tôi có thể nhìn thấy Hoa Khôi sao?

Tiếu Lão Thực nhìn chằm chằm Diệp Hạo,hỏi.

- Hoa Khôi? Tốt nhất cậu đừng nên nhìn thấy.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười.

- Tại sao?

Tiếu Lão Thực kinh ngạc.

- Cậu không thể ngăn cảns ự mị hoặc của Hoa Khôi đâu.

Diệp Hạo nhìn Viên Cao Tinh một cái, nói tiếp

- Cậu thì sao?

- Hoa Khôi không phải thứ mà loại phàm phu tục tử như chúng ta có thể gặp.

Viên Cao Tinh cười khổ

- Tôi còn chóng mặt chuyện lúc trước đây,.

- Thật không?

Tiếu Lão Thực không hề tin tưởng.

- Anh trai ơi, tuyệt đối không nên thử nha.

Viên Cao Tinh trịnh trọng cảnh cáo.

Tuy nói như vậy, nhưng trong mắt Tiếu Lão Thực vẫn sáng rực.

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - )

. . .

Bách Hoa Cung là địa điểm nóng hổi ở Ma Đô, mỗi ngày đều có ngựa xe qua lại.

Lúc này, mấy chục đạo thân ảnh xuất hiện ở cửa ra vàoBách Hoa Cung.

Hai người gác cửa vừa muốn bướclên nghênh đón đã rên lên thảm thiết, mười mấy thiếu nữ bên trong la hét, thân thể mềm nhũn ngã co quắp trên mặt đất.

- Lập tức phong tỏa Bách Hoa Cung, không được để ai chạy thoát.

Một lão giả đầu đầy tóc bạc trầm giọng nói.

Một nửa thân ảnh bên cạnh lão giả nhanh chóng lao tới bốn phương tám hướng trong Bách Hoa Cung, mấy người còn lại thì xông vào đại sảnh, phàm là người ngăn cản, toàn bộ đều phun một miệng máu tươi, vẫn lạc ngay tại chỗ.

Toàn trường đều cảm thấy hoảng sợ, bọn họ gặp qua tràng cảnh huyết tinh như thế này bao giờ? Bọn chúng chém giết không kiêng nể gì cả

A!

Một thiếu nữ hoảng sợ la lên, nhưng rất nhanh, đầu một nơi thân một nẻo.

- Nếu ai dám ồn ào, thì lấy cô ta làm gương.

Một trung niên lạnh lùng quét mắt toàn trường một cái, nói.

Lúc này, còn ai dám la nữa?

- Tiếu Anh, ngươi đã là cao thủVõ Đạo Cực Hạn, sao có thể xuất thủ với người bình thường? Đúng lúc này, một âm thanh tức giận vang lên, hơn mười thân ảnh xuất hiện giữa không trung, toàn bộ đều mặc quần áo giống những người đã bị bắt từ trước. Nhưng tu vi của những nữ tử này đều rất cường đại.

- Ta giết ai còn phải hỏi ý kiếnngươi sao?

Trung niên gọi Tiếu Anh nhàn nhạt nhìn về phía Thanh La.

Thanh La, Thiếu Cung Chủ Bách Hoa Cung, tu vi nàng cũng đạt đếnVõ Đạo Cực Hạn. Nếu không có tu vi này, sao nàng dám mở miệng chửi hắn chứ?

Nếu chỉ là Luyện Hồn Cảnh, ngươi chửi Võ Đạo Cực Hạn thử xem?

Trong mắt Thanh La không hề che dấu sát ý, nhưng khi một ánh mắt rơi trên người, cô nàng cảm thấy như có một tản núi lớn đang đè lên người mình.

- Ngươi là ai?

Thanh La kinh ngạc nhìn lại ánh mắt kia, hỏi.

- Thiên Sinh Mị Hoặc Chi Thể, Thiếu Giáo Chủ chắc chắn sẽ rất thích.

Ánh mắt của đạo thân ảnh kia không chút kiêng kỵ đánh giá Thanh La, cười to.

- Ngươi….

Bị ánh mắt của thân ảnh kia nhìn chằm chằm, Thanh La có một loại cảm giác nhục nhã. Nhưng cô nàng lại không thể làm được gì.

- Hàn Sơn, Ma Tôngcác ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt sao?

Đúng lúc này, một âm thanh bất đắc dĩ vang lên giữa không trung vang lên, một phụ nhân hoa lệ đang tung bay rơi xuống, dù thân thể hay tướng mạo cũng đều rất hấp dẫn xinh đẹp, thời gian không thể xóa nhòa đi vẻ đẹp của nàng.

- Bích Ngọc, rốt cục ngươi đã xuất hiện.

Hàn Sơn mặc hồng sắc trường bào, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt.

- Ta có thể không hiện thân sao?

Bích Ngọc bất đắc dĩ, hỏi.

Nàng không nghĩ tới đối phương lại tìm tới tông môn của nàng.

- Bích Ngọc, coi như quen biết đã lâu, ta khuyên Bách Hoa Cung nên quy thuận Ma Tông. Nếu không, các ngươi sẽ máu chảy thành sông.

Hàn Sơn nhìn chằm chằm Bích Ngọc, chậm rãi nói ra.

- Bách Hoa Cung đã không còn màn đến thế tục, sẽ không tham dự vào tranh đấu của các ngươi.

- Có một số việc, không phải ngươi muốn là được, ta nghĩ ngươi biết rõ đạo lý này.

Hàn Sơn nói đến đây rồi nhìn lão giả bên cạnh

- Lần này, vì muốn thuận lợi nắm giữ Bách Hoa Cung, Ma Tông chúng ta đặc biệt xuất động đà chủ Long Hiên.

- Đà Chủ là nhân vật thế nào, ngươi hẳn biết rõ chứ?

Hàn Sơn nói câu này trần trụi uy hiếp, không kiêng nể gì cả.

Toàn thân Bích Ngọc chấn động.

Đà chủ là nhân vật gì, sao bà ta có thể không biết sao? Đà chủ có tu vi ít nhất cũng là Kim Đan Kỳ a?

- Có một việc ta phải nói cho các ngươi.

- Chuyện gì?

- Bách Hoa Cung đối diện Bồng Lai Hội Sở.

- Sau đó thì sao?

- Phía sau Bồng Lai Hội Sở có Tu Sĩ trong truyền thuyết

- Tu Sĩ lại như thế nào?

Hàn Sơn không thèm để ý nói tiếp

- Tu Sĩ cũng có Tam Lục Cửu Đẳng, ngươi cho rằng ai cũng cao cao tại thượng à?

Trong lòng Bích Ngọc không khỏi trầm xuống. Ma Tông rõ ràng không cho Bồng Lai Hội Sở mặt mũi.

- Ta cho ngươi ba nhịp hô hấp để cân nhắc.

Lúc này, lão giả ở giữa nhìn chằm chằm Bích Ngọc

- Thần phục hay vẫn lạc?

Lão giả vừa nói xong, toàn trường đều bị bao phủ bên trongmột cỗ sát khí.

Một!

Lão giả vươn một ngón tay.

Sắc mặt Bích Ngọc rất khó coi. Đối mặt loại tình huống này, thần phục là lựa chọn duy nhất. Nhưng nếu thần phục, vận mệnh tương lai của bà cùng đệ tử Bách Hoa Cung sẽ trở nên u ám khó có thể tưởng tượng được. Đám Ma Tông trời đánh kia hận không thể nuốt các nàng ngay lập tức a.

Hai!

Không thần phục thì chết, mà thần phục thì xong đời. Không thể không nói đây là một sự lựa chọn khó khăn.

Ngay lúclão giả sắp duỗi ra ba ngón tay, một tiếng cười đùaở đại sảnh vang lên.

- Bách Hoa Cung không làm ăn được gì sao?

Toàn trường đều bị giọng nói này làm cho ngạc nhiên, bọn họ lập tức nhìn về phía cửa ra vào.

Một thanh niên mặc bộ đồ thể thao, một mặt không vui đẩy cửa lớn đi vào, sau lưng hắn còn có hai học sinh sắc mặ tbất an đi theo.

Khi nhìn thấy thanh niên này,Thanh La khẽ giật mình

- Là cậu?

Thanh La không ngờ người đến lại là Diệp Hạo. Nhưng nàng lại vội vàng truyền âm thúc giục

- Đi mau.

Diệp Hạo nghi ngờ nhìn Thanh La

- Vì sao muốn ta đi?

- Ngươi vào đây bằng cách nào?

Hàn Sơn ngạc nhiên nhìn Diệp Hạo. Bởi vì cửa ra vào đã sớm bị phong tỏa rồi. Sao hắn còn có thể vào được chứ?

- Thích thì vào thôi.

Diệp Hạo khoác vai Tiếu Lão Thực hỏi

- Nhìn thấy không? Cô bé mang lụa mỏng này chính là Hoa Khôi đó.

Tiếu Lão Thực nhìn mấy lần, họa mi bắt đầu cứng lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận