Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2522: Nhất Định Phải Cầm Xuống

- Vô Thượng, ngươi đừng có mà quá đáng.

Thân ảnh kia lạnh lùng nói.

- Tín Ngưỡng, nghe nói ngươi là sát thủ Vương cấp đứng đầu trong tổ chức Khô Lâu, chỉ là không biết so với hộ đạo giả của ta thì thế nào?

Vô Thượng vừa nói xong từ trong bóng tối hiện ra một bóng người. Đó là một trung niên tuổi cũng không cao lắm. Ánh mắt hắn quét qua bốn phía, thần mang lấp lóe toàn thân giống như thượng cổ chí tôn.

- Vô Thượng, ngươi thật sự muốn khai chiến sao?

Tín Ngưỡng cau mày nói.

Cao tầng tổ chức Khô Lâu đã sớm nhắc nhở qua một vài tu sĩ không thể đắc tội. Trong đó có Vô Thượng. Nhưng bây giờ Vô Thượng toàn hành động không hề chút kiêng kỵ gì.

- Hoặc là tránh ra, hoặc là khai chiến?

Từng sợi tóc của Vô Thượng từ từ nổi lên, thần sắc tùy tiện hết sức.

- Vậy cứ đánh đi.

Tín Ngưỡng nói xong lập tức biến mất. Vô cùng quỷ dị. Không hề có một chút tung tích nào.

Ánh mắt hộ đạo giả của Vô Thượng nở rộ ánh sáng càng nguy hiểm hơn, chỉ trong một khắc sau thần kiếm sau lưng vọt ra chém mạnh một kiếm về hư không.

Đám người mơ hồ thấy được một bóng người chợt lóe lên. Nhưng thân ảnh Tín Ngưỡng vẫn không bị lôi ra.

- Ẩn nặc chi thuật không tệ.

Lấy tu vi Diệp Hạo hiện tại đương nhiên không thể thấy được tung tích của Tín Ngưỡng nhưng kim thân của Diệp Hạo lại có thể thấy vô cùng rõ ràng. Trong mắt của kim thân, Tín Ngưỡng giống như một mảnh lông hồng không ngừng phiêu đãng giữa không gian. Không hề có quy luật, phiêu đãng vô định.

Hộ đạo giả của Vô Thượng chỉ cần công kích, Tín Ngưỡng sẽ nhanh chóng theo khí chảy vào không gian khác. Khi Diệp Hạo ở Thiên Không thành cũng đã từng học được một chút ẩn nặc chi thuật, bởi vậy Diệp Hạo có thể nhìn ra ẩn nặc chi thuật của Tín Ngưỡng có cấp độ Thần Hoàng cao cấp. Vô cùng lợi hại. Phải biết không phải ai cũng có tư cách tu hành công pháp Thần Hoàng cấp.

Điều kiện tiên quyết là phải có tiềm năng thật cường đại cùng tư chất nghịch thiên mới được.

Vô Thượng nhìn một màn như vậy mới dần nhíu mày. Hắn đương nhiên nhìn ra ẩn nặc chi thuật của Tín Ngưỡng rất mạnh, hơn nữa việc Tín Ngưỡng đang làm bây giờ chính là tiêu hao pháp lực của hộ đạo giả, chỉ cần cán cân nghiêng về phía hắn, Tín Ngưỡng sẽ không một chút do dự xuất ra một đòn mãnh liệt.

- Phù Đồ chi kiếm.

Khi hộ đạo giả của Vô Thượng đâm ra kiếm thứ tám, hắn bỗng nhiên hét lớn một tiếng chém ra kiếm thứ chín. Cùng lúc đó đạo kiếm quang thứ tám tiêu tán trước đó lại quỷ dị ngưng tụ lại dung hợp hoàn mĩ với đường kiếm thứ chín hóa thành một Kiếm Đồ ẩn chứa sát cơ vô tận.

Oanh một tiếng không gian bốn phía Tín Ngưỡng đều bị xuyên thủng. Giờ khắc này Tín Ngưỡng không thể nào có thể tránh được.

- Cứ như vậy mà đã phân được cao thấp?

Tín Ngưỡng cũng hét lớn một tiếng, tế kiếm trong tay đâm tới tấm Kiếm Đồ kia. Đồng thời tế kiếm trong tay hắn không ngừng lay động sinh ra từng gợn sóng, những gợn sóng này hội tụ lại hóa thành sát ý trùng trùng.

Sát ý xuyên qua thương khung mạnh mẽ đến cực hạn. Ngay khi hai bên va vào nhau sóng xung kích kinh khủng khiến cho Tín Ngưỡng phải kêu lên một tiếng đau đớn, hắn lảo đảo lui về phía sau.

Một bước!

Hai bước!

Ba bước!

Dù Tín Ngưỡng đã có giảm bớt lực nhưng Tín Ngưỡng vẫn không thể chống lại được mà phải lui lại phía sau sáu bước. Ngược lại hộ đạo giả của Vô Thượng lại không hề động đậy.

Thậm chí ngay cả bả vai cũng chưa từng run rẩy lấy một lần.

- Đây là phong thái của sát thủ Vương cấp đứng đầu sao?

Hộ đạo giả của Vô Thượng lãnh đạm nói.

- Ngươi.

Tín Ngưỡng còn đang định nói bỗng một thân ảnh xinh đẹp liếc hắn.

- Tín Ngưỡng, không được vô lễ.

Khi Tín Ngưỡng nhìn thấy thân ảnh kia liền cung kính cúi đầu xuống.

- Vô Thượng, nể mặt ta, chuyện lần này dừng ở đây được không?

Thân ảnh xinh đẹp nhìn Vô Thượng nói.

Vô Thượng nhìn Trầm Diệu Hương một hồi mới gật đầu nói.

- Ta không hi vọng chuyện như vậy lại xảy ra.

Trầm Diệu Hương cười lộ ra một nụ cười nói.

- Ta sẽ nhắc nhở thuộc hạ của mình.

Vô Thượng không nói gì chỉ quay người rời khỏi.

- Nữ tử che mặt này là ai?

- Nhất định là cao tầng tổ chức Khô Lâu tổ chức.

- Ngươi đang nói nhảm hả?

- Không phải là bởi vì ta cũng không biết nàng là ai sao?

Trong phòng Đường Phiên Phiên cũng tò mò vấn đề này, nhưng khác ở chỗ Diệp Hạo lại biết rõ thân phận của Trầm Diệu Hương.

- Nàng chính là thiếu chủ của tổ chức Khô Lâu?

Tô Ngữ Nhi hoảng sợ nói.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu.

- Khó trách người hung hăng như Vô Thượng cũng không thể không nể mặt mũi Trầm Diệu Hương.

Tô Ngữ Nhi lo lắng nói.

- Thật ra ta cảm thấy Vô Thượng cũng thuận thế mà làm.

Chung Cẩm Thành lại nói như vậy.

- Vì sao?

Tô Ngữ Nhi khó hiểu nói.

- Thông Thiên tông công khai đánh phủ đầu người đứng thứ nhất của thế lực Nửa bước đại năng, ngay ngày đầu tiên bọn họ nếu không thể khiến các tộc khuất phục, sau này Thông Thiên tông muốn phát triển ở Thần Vực sẽ bị ngăn cản.

Chung Cẩm Thành suy nghĩ một chút nói.

- Thật ra ta đoán Vô Thượng cũng không muốn đối chiến cùng tổ chức Khô Lâu, nhưng dưới tình huống vừa rồi Vô Thượng cũng không thể không ra tay.

Diệp Hạo khẽ gật đầu.

- Không có người nào có thể cường thế đến cùng, dù cho ngươi là cường giả Đại Năng?

Lúc này Mục Dương Thạc mở miệng nói.

- Vị công tử trong phòng kia mới ra giá 130 giọt Thần Vương dịch, còn có ai ra giá cao hơn hắn không?

Bởi vì Diệp Hạo che giấu âm thanh của mình, bởi vậy không ai biết được là hắn đấu giá.

- 131 giọt.

Rất nhanh đã có tu sĩ cạnh tranh.

Bọn họ e ngại tổ chức tà ác như tổ chức Khô Lâu, nhưng không có nghĩa là bọn họ kiêng kị thế lực nổi trên mặt a.

- 140 giọt.

Diệp Hạo không chút do dự cạnh tranh nói.

- 141 giọt.

Tu sĩ kia trầm ngâm một chút lại lần nữa tăng giá.

- 150 giọt.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Nhìn thấy như vậy tu sĩ trong này đều hiểu được thứ này Diệp Hạo nhất định phải có được. Bởi vậy cũng không ai tăng giá nữa. Bởi vì dù ngươi tăng giá cũng chưa chắc có thể đoạt được hơn nữa còn sẽ đắc tội với một thế lực. Bên cạnh đó cũng không thể xác định được bức tranh đó là trọng bảo, bởi vậy cũng không thiết phải liều mạng tranh đoạt.

Cuối cùng bức tranh đó bị Diệp Hạo dùng 150 giọt Thần Vương dịch để lấy.

- Vật phẩm đấu giá sau đó là một Ngũ Hành hồ lô.

Mục Dương Thạc nói khẽ.

- Bên trong Ngũ Hành hồ lô ẩn chứa ngũ hành lực lượng, nếu toàn lực thúc giục cho dù là Thần Vương sơ kỳ cũng đỡ không nổi.

Đối pháp bảo như thế Diệp Hạo không hề cảm thấy hứng thú. Bởi vì chỉ cần đến Thần Vương cảnh, hắn cũng có thể luyện ra được.

- Vật phẩm đấu giá tiếp theo là một đoạn rễ cây.

Khi nói câu này bên cạnh Mục Dương Thạc liền xuất hiện một đoạn rễ cây ẩn chứa sinh cơ mãnh liệt.

- Bên trong đoạn rễ cây này ẩn chứa năng lượng sinh mệnh cường đại, chư vị có thể lấy năng lượng trong đó ra để tẩm bổ bản thân.

Mục Dương Thạc đón nhận ánh mắt của mọi người vừa cười vừa nói.

- Căn cứ theo chúng ta dự đoán đoạn rễ cây này có thể giúp cho tu sĩ có tiềm năng Thần Vương cao cấp tăng lên tới Thần Vương đỉnh phong.

Lần này tu sĩ toàn trường đều kinh động.

Tăng tiềm năng lên?

Thay đổi số mệnh?

- Chỉ cần có được đoạn rễ cây này, ta sẽ đặt chân đến Thần Vương đỉnh phong.

- Đến Thần Vương đỉnh phong cảnh giới sẽ có khả năng nhìn thấy Chuẩn Hoàng chi cảnh a.

- Bất kể như thế nào cũng phải có được nó.

- Dù phải táng gia bại sản cũng không hề tiếc nuối.

- Ta tin rằng đồ mất đi cuối cùng cũng sẽ trở về, liều thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận