Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3274: Võ Hồn Giáng Cấp

Võ hồn Nửa Bước Chúa Tể!

Đây cũng chính là võ hồn đứng đầu.

Bởi vì trừ phi ngươi trở thành Chúa Tể, bằng không ngươi sẽ không thể vượt qua nó.

Oanh!

Khi Tống Sơn Nhạc triệu hoán ra võ hồn Nửa Bước Chúa Tể, đám người đều cảm thấy võ hồn của mình không những bị áp chế mà còn dần dần bị hút đi, dũng mãnh lao tới phía bộ xương kia.

- Chuyện gì thế này?

- Tại sao võ hồn của ta lại bị tiêu tán?

- Võ hồn của Tống Sơn Nhạc có thể thôn phệ được bản nguyên võ hồn của chúng ta?

- Võ hồn này thật nghịch thiên.

- Bản nguyên võ hồn, nó sẽ ảnh hưởng đến thành tựu tương lai của chúng ta.

- Tên Tống Sơn Nhạc quả thật là một tên ma quỷ.

- Vì sao Diệp công tử còn chưa xuất thủ?

Kỳ thật ở đây không phải không có người trấn áp được Tống Sơn Nhạc, nhưng chỉ cần chẩun bị hành động, phía trên sẽ có một thần niệm cảnh cáo.

Thần niệm kai khủng bố cực kỳ, bọn họ cảm thấy thậm chí có thể trấn áp được vạn cổ.

Trong tình huống này, ai mà dám động đậy chứ?

Thời gian dần trôi qua, võ hồn của Tống Sơn Nhạc càng bộc phát mạnh hơn.

- Diệp Hạo, ngươi đang chờ cái gì?

Tống Sơn Nhạc nhìn thấy Diệp Hạo chậm chạm không ra tay, con mắt đỏ ngầu nói.

- Ta đang chờ ngươi đến trạng thái đỉnh phong.

Diệp Hạo chắp hai tay sau lưn nhàn nhạt nói.

Cuồng ngạo!

Đây chính là cảm giác mà Diệp Hạo đưa tới cho mọi người lúc này.

Đối mặt với người đứng thứ bảy Chí Tôn bảng như Tống Sơn Nhạc, Diệp Hạo cũng không thèm để hắn vào trong mắt.

- Rống.

Tống Sơn Nhạc hét lớn một tiếng.

Lực lượng thôn phệ của võ hồn ngay lập tức tăng lên gấp mấy lần.

Trên mặt của mọi người lập tức lộ ra thống khổ.

Nhưng vẫn không có ai dám đánh bậy.

Bởi vì Tống Sơn Nhạc thôn phệ trong diện rộng, nếu chỉ tập trung thô phệ một người, tchắc chắn võ hồn của tu sĩ kia đã thành một đống bùn nhão rồi.

Khi võ hồn của Tống Sơn Nhạc tăng vọt đến tạng thái đỉnh phong liền nhào tới phía Diệp Hạo, cùng lúc đó từ trên người bộ xương khô kia phóng ra thôn phệ chi lực mạnh nhất từ trước đến nay.

Sắc mặt đám người Tiểu Kiều lập tức trở nên trắng bệch.

Các nàng cảm thấy võ hồn của mình chỉ trong nháy mắt đã bị hút đi một nửa.

Mà lúc này Diệp Hạo mới bắt đầu động đậy.

Trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện võ hồn dấu cộng.

Võ hồn dấu cộng tràn ngập ánh sáng tím xen lẫn vàng óng, khi võ hồn dấu cộng vừa xuất hiện, võ hồn khô lâu chấn động một cái, tiếp đó đám người khiếp sợ phát hiện bản nguyên võ hồn ẩn chứa bên trong dần tiêu tán.

Đến từ nơi nào thì trở về nơi đó.

Chỉ trong nháy mắt, bản nguyên võ hồn mà Tống Sơn Nhạc vất vả cắn nuốt đều đã được trở về trong võ hồn của mọi người.

Con mắt Tống Sơn Nhạc co rụt lại.

- Diệp Hạo, võ hồn của ngươi là gì?

Diệp Hạo cười cười.

- Chỉ là một võ hồn cỏn con, không đáng nhắc tới.

Âm thanh của hắn vừa rơi xuống, võ hồn dấu cộng lại loé lên một cái, ngay sau võ hồn khô lâu kia nhỏ xuống một vòng dưới ánh mắt nhìn của mọi người, ánh sáng màu tím xung quanh võ hồn cũng tiêu tán theo.

Tống Sơn Nhạc há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Hạo nói.

- Ngươi đã làm gì võ hồn của ta?

- Cũng chả làm gì, chỉ là hạ võ hồn của ngươi từ Nửa Bước Chúa Tể xuống Thiên cấp đỉnh phong thôi.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

Toàn trường vì đó xôn xao.

Diệp Hạo nói cái gì?

Hắn giáng cấp võ hồn Nửa Bước Chúa Tể của Tống Sơn Nhạc xuống Thiên cấp đỉnh phong.

Phải biết Tống Sơn Nhạc có thể trở thành chí tôn phần lớn là dựa vào võ hồn Nửa Bước Chúa Tể của hắn.

Nhưng bây giờ ngay cả võ hồn Nửa Bước Chúa Tể hắn cũng không có.

Đúng lúc này Diệp Hạo cảm nhận được một cỗ sát khí hùng vĩ, chỉ là cỗ sát ý này còn chưa phủ xuống đã bị chiến khôi đang ẩn nấp ở gần hắn chặn lại.

- Các hạ muốn làm gì?

Diệp Hạo lạnh lùng nhìn về phía không gian ở xa xôi nói.

- Muốn động vào ta? Ngươi đã chuẩn bị tâm lý tiếp nhận lửa giận của Chúa Tể chưa?

- Ngươi không phải là chí tôn của thiên hà Hồn Thiên chúng ta, vì sao ta không thể động thủ chứ?

Âm thanh kia lạnh lùng nói.

- Ha ha, vậy ngươi không ngại động thủ thử xem?

Diệp Hạo nói xong liền nhìn về phía chiến khôi bên cạnh.

- Ngươi cứ đứng yên.

Chiến khôi lập tức thu hồi thần niệm.

- Ngươi nghĩ ta không dám?

Hộ đạo giả của Tống Sơn Nhạc bị chọc giận.

Âm thanh của hắn vừa rơi xuống liền vọt về phía Diệp Hạo.

Sát ý mênh mông hoá thành chiến đao sắc bén, mắt thấy sắp chém xuống người Diệp Hạo, một thanh âm lạnh như băng vang lên giữa không trung.

- Diệp Hạo là đệ tử của ta, ngươi dám ra tay với đệ tử của ta? Sao vậy, cảm thấy ta chỉ là vật trang trí?

Ngay khi thanh âm này vang lên, một bóng người lảo đảo đi ra khỏi hư vô.

Mặt mũi hắn tràn ngập máu tươi.

Trong mắt đầy vẻ hoảng sợ, hắn nhìn về phía không trung lớn tiếng.

- Tiền bối, chúng ta là người của Kiếp Lược chúa tể.

- Kiếp Lược chúa tể.

- Thế lực siêu nhiên.

- Vị kia không phải là hô đạo giả của Tống Sơn Nhạc, Khổ Đồ lão nhân sao?

- Nghe đồn Khổ Đồ lão nhân là Kim Thế cảnh hậu kỳ.

- Đúng vậy, nhưng bây giờ ngay cả thanh âm của đối phương hắn cũng không thể chống lại.

Khi mọi người đang đàm luận, trên không trung lại vang lên tiếng cười lạnh.

- Cho dù Kiếp Lược chúa tể ở chỗ này, ta giết ngươi, ngươi có tin hắn cũng không dám nói gì không?

Khổ Đồ lão nhân đang muốn nói gì đó, bỗng thân thể hắn vỡ nát.

Ngay cả mảnh xương vụn đều không thừa.

Nhìn thấy Khổ Đồ lão nhân hoàn toàn tiêu tán khỏi thế gian, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Hạo lập tức thay đổi.

Trước đó bọn họ cũng đã nghi ngờ bối cảnh của Diệp Hạo rất mạnh.

Bây giờ bọn họ mới nhận ra bối cảnh của Diệp Hạo còn mạnh hơn cả tưởng tượng.

Chúa Tể sau lưng Diệp Hạo còn mạnh hơn ba phần so với Chúa Tể sau lưng Tống Sơn Nhạc, bằng không Chúa Tể sau lưng Diệp Hạo cũng sẽ không nói lời như vậy.

- Tống Sơn Nhạc, bây giờ mang theo Khô Lâu tổ chức các ngươi cút khỏi Đệ Thất vực.

Lúc này Diệp Hạo chậm rãi mở miệng nói.

- Diệp Hạo, ngươi nhúng tay vào quá nhiều rồi đấy.

Sắc mặt Tống Sơn Nhạc khó coi nói.

Hắn còn muốn dựa vào Đệ Thất vực để khôi phục đẳng cấp võ hồn của mình nữa.

- Tống Sơn Nhạc, ngươi có thể không nghe lời của ta, nhưng lần sau nếu ta còn gặp lại ngươi, ta sẽ hạ đẳng cấp võ hồn ngươi xuống Hoàng cấp, không tin ngươi có thể thử xem.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

Ánh mắt Tống Sơn Nhạc lộ ra vẻ giãy dụa, nhưng cuối cùng vẫn quyết định thoả hiệp.

- Khô Lâu tổ chức ta lập tức sẽ rời khỏi Đệ Thất vực.

Nói xong câu này, Tống Sơn Nhạc nhìn về phía Liên Tinh.

- Chuyện Khô Lâu tổ chức dời đi giao cho ngươi.

- Tuân mệnh.

Liên Tinh cung kính nói.

Liên Tinh hoàn toàn không có ý xem thường Tống Sơn Nhạc.

Tống Sơn Nhạc cho dù bại nhưng vẫn là cường giả chí tôn.

- Tống công tử, chờ chút.

Lúc này Mục Vĩnh Hằng có chút hốt hoảng nói.

- Ngươi rời khỏi, chúng ta làm sao bây giờ?

Mục Vĩnh Hằng biết rõ Từ Khánh Phong tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình.

- Muốn đi theo Khô Lâu tổ chức thì đi, nếu không muốn, các ngươi muốn làm gì là quyền tự do của các ngươi.

Sau khi Tống Sơn Nhạc bỏ lại những lời này liền xé rách không gian rời đi.

- Liên Tinh công tử, ngươi không thể bỏ mặc ta.

Mục Vĩnh Hằng vội vàng nhìn về phía Liên Tinh nói.

Liên Tinh vừa đang định nói lại bị Diệp Hạo cắt đứt.

- Liên Tinh, Mục Vĩnh Hằng cùng với các tu sĩ Đệ Thất vực phản bội giao cho tông môn bọn hắn giải quyết.

- Được.

Liên Tinh nào dám cự tuyệt.

Bây giờ có thể toàn thân rời khỏi nơi này đã là chuyện cực kỳ may mắn rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận