Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3234: Lăng Trùng Tiêu

- Ngươi cảm thấy võ hồn của ta có cấp bậc gì?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Có thể dễ dàng đánh bại kiếm nô của ta, võ hồn của ngươi chí ít cũng phải là Thiên cấp.

Nam tử kia nói đến đây lại ngừng một chút nói.

- Để cho ta đoán xem, võ hồn của ngươi hẳn là Thiên cấp cao giai.

- Ngươi xem thường ta như vậy sao?

Khiến nam tử kia không ngờ rằng Diệp Hạo lai nói lời này.

- Ngươi có ý gì?

Nam tử kia nghi ngờ nhìn Diệp Hạo nói.

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động, một tấm gương liền xuất hiện ở trên đỉnh đầu của hắn.

Ánh sáng màu vàng óng từ từ tản ra tràn ngập bốn phía.

Ánh sáng kia sáng chói đến mức khiến nam tử kia cũng phải theo phản xạ mà che mắt đi.

Nhưng khi hắn nhìn thấy ở viền tấm gương tản ra một vầng tử quang, cả người giống như đều bị sét đánh.

- Võ hồn Nửa Chúa Tể cấp.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Không sai.

Nam tử kia nhìn vào võ hồn của Diệp Hạo thật lâu mới khẽ thở dài.

- Ta không ngờ ngươi lại có võ hồn Nửa Chúa Tể cấp.

- Vậy hiện giờ ngươi có gì muốn giao cho ta?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Cấp bậc võ hồn của ngươi quá cao, truyền thừa của ta không xứng với ngươi.

Nam tử kia cười khổ nói.

- Tiền bối dù gì cũng là Kim Thế cảnh, ta nghĩ công pháp của ngươi vẫn hữu dụng đối với ta.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Quên đi.

Nam tử kia nghĩ một hồi rồi vẫn lắc đầu nói.

- Ta muốn tìm truyền nhân, người có thể khiến công pháp của ta toả sáng, nhưng người đó chắc chắn không phải là ngươi.

Lăng Trùng Tiêu vẫn biết rõ khả năng của mình.

Võ hồn của Diệp Hạo quá mức cường đại, người như vậy phía sau chí ít cũng sẽ có cường giả Kim Thế cảnh đỉnh phhong.

Mà Lăng Trùng Thiên chỉ là một Kim Thế cảnh trung kỳ.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Ai?

- Phượng Tuyết.

- Chính là người đang vượt ải?

- Đúng vậy.

Lăng Trùng Tiêu vung tay lên, giữa không trung liền xuất hiện từng hình ảnh.

Diệp Hạo nhìn một chút rồi chỉ vào một thiếu nữ bạch y nói,

- Chính là nàng.

- Vừa rồi ta cũng chú ý tới nàng, nàng quả thật là nhân tài khó gặp.

Lăng Trùng Tiêu rất tán thành gật gật đầu nói.

- Nhưng nàng vẫn cần phải thông qua được khảo nghiệm của ta mới được.

- Khảo nghiệm của ngươi hẳn không thể làm khó được nàng.

Diệp Hạo tự tin nói.

Phượng Tuyết tiếp cận Cái Thế giả.

Phải biết tương lai Cái Thế giả đặt chân đến Kim Thế cảnh đỉnh phong là chuyện ván đã đóng thuyền, lấy thực lực của Phượng Tuyết tương lai trở thành Kim Thế cảnh hậu kỳ hoàn toàn không có vấn đề igf.

Đợi đến khi đạo quả thiên hà Cửu Thiên của Phượng Tuyết theo kịp với đạo quả của thiên hà Hồn Thiên, Phượng Tuyết có thể trở thành người nổi bật trong đám Cái Thế giả.

- Đúng rồi, vị kia là bằng hữu của ta.

Lúc này Diệp Hạo chỉ vào Ly Họa nói.

- Nàng hẳn xông không qua được mấy ải.

Lăng Trùng Tiêu nhìn thoáng qua nói.

- Nàng quả thật xông không qua được mấy ải.

Nói xong, hắn vung tay lên đưa Ly Hoạ từ thế giới kia đến nơi này.

Ly Họa ngây ngẩn cả người.

- Diệp công tử, chuyện gì đang xảy ra?

- Ta nhờ tiền bối đưa ngươi tới đây.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Thất ngươi gặp nguy hiểm, nếu thật sự đổ máu, ta phải giải thích sao với Thanh Đế đây?

Lăng Trùng Tiêu nhìn Ly Họa một hồi nói.

- Chỗ ta có một phần truyền thừa Tương Lai cảnh đỉnh phong, không biết ngươi có hứng thú không?

Lăng Trùng Thiên liếc mắt một cái liền thấy ngay cấp độ võ hồn của Ly Hoạ.

Võ hồn của Ly Hoạ tuyệt đối sẽ không vượt qua Thiên cấp trung giai, Thiên cấp cao giai cũng sẽ không quá cao.

Nói cách khác tương lai Ly Hoạ sẽ dừng bước ở Tương Lai cảnh.

- Tương Lai cảnh đỉnh phong?

Trên mặt Ly Hoạ tràn ngập vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Phải biết toàn bộ Ly Hoả tông cũng không có truyền thừa cấp bậc này.

- Có, có, có.

Ly Họa kích động nói.

- Hiện tại ta sẽ truyền thụ cho ngươi.

Lăng Trùng Tiêu nói xong liền chỉ một điểm vào mi tâm Ly Hoạ, Ly Hoạ lập tức cảm thấy một lượng lớn tin tức tràn vào thức hải nàng.

Khi Ly Hoạ đang tiêu hoá phần tin tức này, Phượng Tuyết cũng đã đánh bại kiếm nô của Lăng Trùng Thiên mà xuất hiện ở nơi này.

Khi nàng nhìn thấy Diệp Hạo, trong mắt không hề có một chút kinh ngạc nào, nhưng khi nàng nhìn thấy Ly Hoạ, nàng lại ngây ngẩn cả người.

Chuyện gì thế này?

Sao tốc độ vượt ải của Ly Hoạ lại nhanh hơn nàng?

- Ngươi có bằng lòng nhận truyền thừa của ta không?

Lăng Trùng Thiên đi thẳng vào vấn đề hỏi.

- Nguyện ý.

Phượng Tuyết nhẹ nhàng nói.

Phượng Tuyết cũng nhìn ra, tu vi của đối phương hẳn là ở Kim Thế cảnh.

Truyền thừa cấp bậc này hoàn toàn hữu dụng với Phượng Tuyết.

Lăng Trùng Tiêu lập tức truyền thụ toàn bộ công pháp của mình cho Phượng Tuyết.

Khi Phượng Tuyết đang tiêu hoá công pháp, Lăng Trùng Thiên lại nhìn về phía Diệp Hạo.

- Ngươi là người đầu tiên xông tới đây, ta sao có thể để ngươi về tay không được?

Lăng Trùng Tiêu nói đến đây, một tướng sĩ mặc khôi giáp liền xuất hiện ở nơi này.

- Đây là kiếm nô của ta, về sau sẽ là của ngươi.

Diệp Hạo nhìn về phía kiếm nô kia một cái rồi lắc đầu nói.

- Thôi, ta không có hứng thú với kiếm nô của ngươi.

Phần lớn kiếm nô đều trung thành tuyệt đối với chủ nhân của mình, Diệp Hạo không cần phải để một người như vậy ở bên cạnh mình.

- Kiếm nô của ta có tu vi Kim Thế cảnh sơ kỳ đấy.

Lăng Trùng Tiêu vừa cười vừa nói.

- Người như vậy dù ở nơi nào cũng đều là cao thủ.

- Ta cảm thấy kiếm nô này vẫn nên đưa cho Phượng Tuyết thì hơn.

Diệp Hạo chỉ Phượng Tuyết nói.

Ánh mắt Lăng Trùng Tiêu lộ ra vẻ thấu hiểu.

- Ngươi không tin ta?

- Tiền bối nói gì vậy?

Diệp Hạo vô tội nói.

- Được rồi, nếu ngươi đã không tin, ta cũng không bắt buộc.

Lăng Trùng Tiêu nói xong lại vung tay lên, nơi này liền xuất hiện một núi nhỏ tài nguyên.

- Những tài nguyên này đều là do mấy năm nay ta cất giữ, ngươi cần thứ gì thì cứ lấy.

Diệp Hạo nhìn một chút liền vung tay lên thu hết một núi nhỏ tài nguyên này vào trong tiểu thế giới.

- Đa tạ tiền bối. Diệp Hạo chắp tay nói.

Trên mặt Lăng Trùng Tiêu lộ ra tia hoang mang.

Ngươi có hiểu ý của ta không vậy?

Ta nói ngươi cần gì thì cứ lấy, chứ ta không nói cho ngươi toàn bộ.

- Có phải ngươi không nghe rõ lời ta vừa mới nói?

Lăng Trùng Tiêu nhịn không được hỏi.

- Toàn bộ nhưng tài nguyên này ta đều coi trọng.

Diệp Hạo mặt không đỏ tim không đập nói.

Lăng Trùng Tiêu ngạc nhiên há to miệng, cuối cùng vẫn không nói cái gì.

Phải nói cái gì chứ?

Độ vô sỉ của tên này vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn.

- Thôi bỏ đi.

Cuối cùng Lăng Trùng Tiêu vẫn quyết định bỏ qua chuyện này.

Chẳng lẽ còn phải đoạt lại từ trong tay Diệp Hạo.

Mà lúc này Phượng Tuyết mở ra hai mắt.

- Lão sư, công pháp của ngươi cao thâm khó lường, ta vừa mới xem sơ qua đả cảm thấy được lợi rất nhièu.

- Cuối cùng truyền thừa của ta cũng có người kế nghiệp.

Lăng Trùng Tiêu hơi xúc động nói.

- Lão sư, ta nhất định sẽ không bôi nhọ truyền thừa của ngươi.

Phượng Tuyết cam đoan nói.

- Lão sư cũng không cái gì tốt tặng cho ngươi, kiếm nô này ủa ta đưa cho ngươi vậy.

Lăng Trùng Tiêu chỉ kiếm nô bên cạnh nói.

- Đa tạ lão sư.

Phượng Tuyết kích động nói.

Đây chính là kiếm nô Kim Thế cảnh đấy.

Trong thời gian ngắn nàng vẫn có thể dùng được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận