Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1942: Trở Lại Phiếu Miểu Đại Lục

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

- Giết.

Định Hải Châm giết tới.

Mà lần này Định Hải Châm vận dụng công kích đường đường chính chính.

Vân Ma khó khăn ứng phó.

Vân Ma không phải không biết Định Hải Châm muốn nhanh chóng làm tiêu hao thực lực bản thân hắn.

Nhưng trong thời gian ngắn, hắn không tìm được cơ hội chạy thoát.

Mắt thấy tiêu hao ngày càng nhiều, Vân Ma cắn răng một cái vận dụng Cấm Kỵ Chi Thuật, sau một khắc từ trong thể nội hắn đã tuôn ra từng đợt ba động cường hãn, khi nhảy tới đỉnh phong cũng đã tới gần cảnh giới của Định Hải Châm.

Định Hải châm hừ lạnh một tiếng nói.

- Ngươi cho rằng vận dụng Cấm Kỵ Chi Thuật là được à?

Định Hải Châm không vận dụng Cấm Kỵ Chi Thuật.

Bởi vì hắn tự tin lấy thực lực hắn hiện tại có thể đánh bại Vân Ma.

Sự thật chứng minh dù thi triển Cấm Kỵ Chi Thuật Vân Ma vẫn không thể làm đối thủ của Định Hải Châm, nhưng Vân Ma không hề nghĩ tới việc chém giết đối phương.

Tìm được một cơ hội Vân Ma lập tức chạy đi.

Nhưng hắn còn chưa hạy được bao xa đã phát hiện một trận pháp vô hình ngăn cản đường đi của mình.

Trong mắt Vân Ma lộ vẻ kinh nộ.

Kinh hãi là bốn phía không biết từ lúc nào đã có Trận Pháp, giận là Trận Pháp này ngăn cản đường đi của hắn.

Đấm tới một quyền.

Trận Pháp rung chuyển.

Chuẩn bị oanh ra một quyền nữa thì thân ảnh Định Hải Châm đã xuất hiện phía sau.

Vân Ma đành phải quay người tái chiến cùng Định Hải Châm.

Chiến đấu được mười mấy chiêu Vân Ma lại lần nữa tìm được một cơ hội, thế nhưng Vân Ma lại một lần nữa bị Trận Pháp chặn đường.

Cứ như vậy liên tục 3 lần Vân Ma không còn nghĩ tới việc chạy trốn nữa, bởi vì năng lượng trong thể nội hắn đã tiêu hao không sai biệt lắm, nói cách khác hắn hiện tại cũng đã không còn năng lực chạy trốn.

Răng rắc!

Một cước Định Hải Châm đạp vỡ lồng ngực Vân Ma sau đó một quyền đánh tới đầu hắn.

1 quyền!

2 quyền!

3 quyền!

Sau 4 quyền, đầu Vân Ma đã bị đánh thành bã, linh hồn hắn vừa mới trốn ra đã bị Định Hải Châm bắt được.

- Giết người chỉ cần đầu điểm xuống đất, ngươi không cần phải đuổi tận giết tuyệt như vậy?

Vân Ma nhìn xem Định Hải Châm bi phẫn quát.

- Lúc ngươi truy sát Chúc gia có nghĩ tới việc bị đuổi tận giết tuyệt hay không?

Diệp Hạo lạnh lùng hỏi lại.

- Cái này đâu có giống nhau?

- Ngươi có phải cảm thấy ngươi là Bán Thần thì cao cao tại thượng, thật ngại quá, ta thật sự không cảm thấy ngươi có thứ gì để cao ngạo cả.

Diệp Hạo nói đến đây lạnh lùng nói.

- Giết.

- Chậm đã.

Vân Ma vừa nói đến đây Định Hải Châm không chút do dự mà mạt sát hắn.

Nhìn Vân Ma cao cao tại thượng bị đánh chết, tộc nhân Chúc gia đều như đang ở trong mơ.

Đây là thật sao?

Bán Thần Đệ Nhị Cảnh bị giết?

Phải biết bình thường cho dù Đệ Tam Cảnh cũng không tùy tiện trên chọc cường giả cấp bậc này.

Định Hải Châm là Đệ Tam Cảnh cao quý, nếu không phải có Trận Pháp của Diệp Hạo, còn không phải giết không được Vân Ma?

Sau đó Diệp Hạo lấy Túi Càn Khôn của Vân Ma xuống ném cho Chúc Thư Dung.

- Cho ngươi.

Chúc Thư Dung kinh ngạc.

- Cho ta?

Túi Càn Khôn của Bán Thần Đệ Nhị Cảnh đó nha.

Thần niệm Chúc Thư Dung quét qua một cái.

Hắn thấy được Tiên Thạch chồng chất như núi, Thượng Phẩm Tiên Thạch đạt đến 30 ức.

Lại càng không cần phải nói đủ loại tài nguyên cùng vật liệu, luận giá trị mà nói sợ nhảy lên tới trăm ức.

Đồ vật trân quý như vậy Diệp Hạo làm sao lại tiện tay cho mình?

- Đúng vậy.

Diệp Hạo cười nói.

- Cái này… quá mức trân quý.

Chúc Thư Dung lập tức đẩy tới.

Chúc Thư Dung không dám nhận.

Thật sự nhiều lắm a.

Diệp Hạo cười nói.

- Những đồ vật này đối với ta cũng không có bao nhiêu giá trị.

Diệp Hạo ngược lại không nói bừa.

Hắn ở U Minh Đại Lục đoạt nhiều thế lực như vậy, góp nhặt tài nguyên đã sớm đạt đến một con số khủng bố.

Chúc Thư Dung chần chờ một chút vẫn nhận lấy.

Hiện tai Chúc gia cũng đã không có bao nhiêu tư nguyên, nếu không có tài nguyên bổ sung, Chúc gia sẽ không tiếp tục được.

- Nhờ bộ tộc ngươi quét dọn chiến trường.

Diệp Hạo chợt nói.

- Còn nữa, chiếc Chiến Hạm này cũng cho các ngươi.

Chúc Thư Dung động dung.

- Chúng ta cùng chung dòng máu, theo lý nên giúp đỡ lẫn nhau.

Diệp Hạo cười nói.

- Đúng rồi, các ngươi thuộc Đại Lục nào?

- Chúng ta là người của Thiên Mã Đại Lục.

- Thiên Mã Đại Lục?

Sắc mặt Diệp Hạo không khỏi biến đổi.

- Tiền bối, ngươi cũng là người Thiên Mã Đại Lục?

- Ngươi biết Bạch gia Thiên Mã Đại Lục không?

- Bạch gia ở Thiên Mã Đại Lục có rất nhiều, không biết ngươi nói Bạch gia nào?

- Ta nghe Bạch Khuynh Thành nói tổ tiên Bạch gia bọn họ từng có 9 tôn Thần Linh.

- Đệ nhất thế gia Thiên Mã Đại Lục?

Chúc Thư Dung trừng lớn hai mắt.

- Không kém bao nhiêu đâu.

Diệp Hạo cũng không cảm thấy còn có gia tộc thứ hai ngưu bức hơn đâu.

- Bạch gia là thế lực tối cường của Thiên Mã Đại Lục, những năm này Nhân tộc dưới sự dẫn đầu của Bạch gia, đã phát triển lãnh thổ gấp 10 lần.

- Hiện tại Nhân tộc thế nào?

- Hiện tại luận thế lực, Nhân tộc hoàn toàn xứng đáng đứng đầu, bất quá bây giờ Yêu Tộc, Ma Tộc, Huyết Tộc kết hợp lại, tình huống Nhân Tộc hơi có chút không ổn.

Chúc Thư Dung nói đến đây trong mắt lộ ra lo lắng.

- Những năm nay, ta cũng không biết tình huống Nhân Tộc thế nào?

Diệp Hạo trầm ngâm một chút, nói.

- Hiện tại các ngươi có kế hoạch gì?

- Chúng ta muốn trở về.

- Nếu không thì thế này đi.

Diệp Hạo đắn đo một hồi rồi đề nghị.

- Trước tiên cứ đi Phiêu Miểu Đại Lục với ta, chờ ta giải quyết chuyện ở đó xong sẽ cùng các ngươi đi Thiên Mã Đại Lục, đến lúc đó nhìn xem có thể giúp được gì không.

- Được.

Chúc Thư Dung đáp ứng.

Hắn không có lý do cự tuyệt cả.

Hiện tại tình huống bên Thiên Mã Đại Lục hắn cũng không biết, tùy tiện trở về thì rất dễ toàn tộc hủy diệt.

Nhưng nếu theo Diệp Hạo trở về cũng không còn tai họa ngầm gì, dù sao bên người Diệp Hạo còn có một cao thủ Đệ Tam Cảnh.

Cao thủ cấp bậc này cho dù Thiên Mã Đại Lục cũng không có bao nhiêu.

Đợi đến lúc tộc nhân Chúc gia tộc quét dọn xong chiến lợi phẩm, Diệp Hạo nói với Chúc Thư Dung.

- Ngươi cứ cất chiếc chiến hạm này đi.

- Vậy chúng ta làm sao đi?

Chúc Thư Dung vô ý thức hỏi.

- Dùng chiến hạm này chạy sẽ làm chậm trễ chuyện của ta.

Diệp Hạo nói xong triệu hoán chiến hạm Đệ Nhất Cảnh.

Tộc nhân Chúc gia tộc nhìn chiến hạm hắc sắc như thượng cổ hung thú trước mặt, nguyên một đám trừng lớn hai mắt.

- Cỗ ba động này.

- Ba động bán Thần.

- Chiếc chiến hạm này không phải Chiến Hạm cấp Bán Thần đấy chứ?

- Chúc gia chúng ta nếu có một chiếc Chiến Hạm như vậy cho dù Vân Ma đều không dám xuất thủ với chúng ta đâu.

- Chiến Hạm như vậy không phải thứ chúng ta có thể giữ, trên thực tế cho dù thế lực Bán Thần đều chưa chắc có được.

- Vị tiền bối này đến cuối cùng có thân phận gì?

- Nhất định là đại nhân vật.

Ngay lúc tộc nhân Chúc gia đang thảo luận, Diệp Hạo cười nói.

- Lên đây đi.

Tộc nhân Chúc gia nhao nhao nhảy lên.

Bọn họ giống như đứa trẻ hiếu kỳ mà sờ này sờ kia.

- Mọi người cứ thoải mái, cứ cho đây là nhà mình a.

Diệp Hạo quét bốn phía một cái nói khẽ.

Diệp Hạo nói thì nói như vậy, nhưng ai cũng không dám thật xem nơi này như nhà mình.

Cái gì cũng vẫn nên có quy củ, cứ như vậy đi qua 10 ngày, chiến hạm giáng lâm xuống Phiêu Miểu Đại Lục.

Bạn cần đăng nhập để bình luận