Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2322: Quỳ Xuống

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Cuối cùng Diệp Hạo bị đám Viêm Lang sống sờ sờ phân thực.

Mà Diệp Hạo chứng kiến toàn bộ quá trình mình bị tê liệt.

Thời gian tiếp theo, hắn đã trả qua các loại tử vong.

Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Hạo bỗng nhiên giật mình tỉnh lại.

Sau khi thức tỉnh, hai mắt hắn lóe lên thần sắc khát máu dữ tợn, bất quá đúng lúc này Vạn Cổ Bất Diệt Quyết lặng yên vận chuyển, khát máu trong mắt hắn rất nhanh đã được tiêu trừ.

- Không hổ là Tử Vong Minh Tưởng Đồ.

Thật lâu sau Diệp Hạo thong thả nói.

- Cảm giác thế nào?

Bạch Tiểu Bạch cười hỏi.

- Được ích lợi không nhỏ.

Diệp Hạo nghiêm túc nói.

Trong 10 ngày này, Diệp Hạo cảm thấy mình nhận thức sâu hơn đối với tử vong.

Loại nhận biết này sẽ quyết định đường đi sau này của hắn.

Trước đó Diệp Hạo cảm thấy đường đi của mình là đúng.

Hiện tại ý thức được có một vài chi tiết không chú ý tới.

Bạch Tiểu Bạch đang định nói gì thì Diệp Hạo đã cắt ngang.

- Ta cảm thấy mình bị cô lừa.

- Lời này có ý gì?

- Hiệu quả của Tử Vong Minh Tưởng Đồ đối với ta còn lâu mới bằng giá trị của U Minh Ngọc Tủy.

- Làm sao có thể?

Bạch Tiểu Bạch không biết Diệp Hạo lý giải Tử Vong cảnh còn vượt qua tưởng tượng của nàng.

Diệp Hạo cũng không phải thiếu niên chí tôn bình thường.

Tương lai vị này có khả năng vượt qua cả Thần Hoàng đỉnh phong.

- Được rồi, cái này cũng không quan trọng.

Diệp Hạo ngay sau đó dời chủ đề.

- Đúng rồi, ta lập tức phải rời khỏi Nam Đẩu Học Viện.

- Ngươi muốn đi Minh Giới à?

- Qua một đoạn thời gian rồi nói.

- Ta chuẩn bị đột phá đến Tử Thần Cảnh tầng năm mới tiến về Minh giới.

- Ta cũng nghĩ như vậy.

Hai người hàn huyên một hồi rồi rời đi.

Diệp Hạo sau đó tìm tới chỗ Bạch Sùng Thiên để nói lời cáo từ.

Lúc nhìn thấy Diệp Hạo, Bạch Sùng Thiên thật giật mình.

- Ngươi từ khi nào đã đặt chân tới Tử Thần Cảnh tầng bốn.

- Không bao lâu.

Bạch Sùng Thiên nhìn Diệp Hạo một hồi lâu nói.

- Không nên vì đột phá mà đột phá quá nhanh.

Bạch Sùng Thiên lại cảm thấy Diệp Hạo vì đột phá mà phục dụng Thần Đan.

Mà đối với kỳ tài ngút trời như Diệp Hạo lại càng không nên phục dụng Thần Đan để tăng tu vi.

Diệp Hạo khẽ gật đầu một cái.

- Ngươi bây giờ phải quay về?

- Đã đến lúc phải đi rồi.

- Có thời gian thì đến xem.

- Ta biết.

Bạch Sùng Thiên dặt dò Diệp Hạo một vài chuyện rồi thu liễu nụ cười, trịnh trọng nói.

- Diệp Hạo, có hứng trở thành Cung phụng của Nam Đẩu ta không?

- Trở thành Cung Phụng, Nam Đẩu Học Viện sẽ cung cấp đầy đủ nhất trợ giúp cho ngươi.

Bạch Sùng Thiên nhìn Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Ngươi chỉ cần xuất thủ lúc Học Viện đối mặt với thời khắc sinh tử nguy cấp là được.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút đáp.

- Có thể.

Bạch Sùng Thiên đại hỉ.

- Đây là lệnh bài của ngươi.

Bạch Sùng Thiên nói xong đưa cho Diệp Hạo một tấm lệnh bài.

Diêp Hạo cất lệnh bài rồi rời đi.

- Cáo từ.

Rời khỏi thư phòng Bạch Sùng Thiên, Diệp Hạo tìm được Lâm Nguyệt Nhi và Mã Bưu.

- Hai ngươi các ngươi còn chuyện gì cần làm ở Nam Đẩu Học Viện không?

Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi.

- Không có.

- Không có.

Diệp Hạo khẽ gật đầu.

- Vậy các ngươi thu dọn đồ đạc, chúng ta rời khỏi Nam Đẩu Học Viện.

- Tuân mệnh.

- Tuân mệnh.

Hai người cũng không có gì cần phải thu dọn.

Bởi vậy rất nhanh ba người Diệp Hạo đã rời khỏi Nam Đẩu Học Viện.

- Công tử, bây giờ chúng ta đi đâu?

- Vĩnh An Sơn.

- Vĩnh An Sơn?

Lâm Nguyệt Nhi giật mình.

- Ta nghe nói Vĩnh An Sơn là cấm địa của Nam Vực, cho dù cường giả Thần Vương cũng không dám đặt chân.

- Ta biết.

Diệp Hạo cười nói.

- Công tử đi Vĩnh An Sơn làm gì?

Mã Bưu hiếu kỳ hỏi.

- Đào bảo tàng.

Diệp Hạo nhìn Mã Bưu một cái nói.

- Dù Vĩnh An Sơn có bảo tàng chúng ta cũng vào không được.

Mã Bưu cảm thấy vẫn nên nhắc nhở Diệp Hạo một lần.

- Đến lúc đó ngươi sẽ biết

Diệp Hạo thần bí nói.

Một đoàn người Diệp Hạo đi tới Vĩnh An Sơn thì phát hiện vô số tu sĩ khắp bốn phía.

- Xảy ra chuyện gì?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

- Ta đi hỏi một chút.

Mã Bưu nói xong đi tới thăm dò.

Không qua bao lâu Mã Bưu ngưng giọng nói.

- Ba ngày trước, trên đỉnh Vĩnh An Sơn phát ra một vòng thất thải hào quang, các tu sĩ mấy đại vực gần đó thấy một màn này liền nhao nhao chạy tới.

- Phong ấn của Vĩnh An Sơn xảy ra vấn đề rồi à?

- Lúc Thất thải hào quang xuất hiện có ba Thần Vương hiện thân bất quá họ đều bị trận pháp phản phệ.

Mã Bưu nói.

- Hiện tại các phương đều đang đợi các tộc Thần Vương, Thần Vương giáng lâm sẽ chuẩn bị cường công.

- Cường công?

Diệp Hạo cười lạnh.

- Công tử, người biết bí mật của Vĩnh An Sơn?

Mã Bưu đột nhiên ý thức được cái gì đó.

Diệp Hạo cười nói.

- Bọn họ nếu đã muốn thích dày vò, vậy thì cứ để bọn họ giày vò đi, hai người các ngươi vào Tiểu thế giới của ta nào.

- Tuân mệnh.

- Tuân mệnh.

Lâm Nguyệt Nhi và Mã Bưu vào tiểu thế giới xong, bộ dáng Diệp Hạo trở nên hư huyễn không ngừng xuyên qua giữa núi rừng.

Rất nhanh hắn đã đi tới vị trí tương đối gần phía trước.

Khiến Diệp Hạo kinh ngạc là hắn thấy được thân ảnh của Thái Sử Vĩnh Huy.

- Chẳng lẽ Thái Sử nhất tộc cũng tham gia?

Ý thức được điểm ấy Diệp Hạo bí mật tiếp cận chỗ Thái Sử Vĩnh Huy.

Bình thường mà nói vô luận lúc nào Thái Sử Vĩnh Huy cũng là mặt trăng giữa bầy sao, nhưng giờ khắc này lại còn có một nữ tử còn chói mắt hơn cả hắn.

Một nữ tử cực kỳ cao ngạo.

Thân thể xinh đẹp, dung nhan khuynh quốc khuynh thành.

Một đôi mắt phượng hẹp dài ngậm lấy lãnh sương nhàn nhạt.

Xung quanh nơi nàng đứng đầy đệ tử của các Vương triều khác.

Những thanh niên kia bình thường ai mà chả phải là trung tâm trong đám người, nhưng bây giờ bọn họ lại nguyện làm lá xanh.

Từ tu sĩ bốn phía nói chuyện với nhau Diệp Hạo mới biết dược nữ tử này là Hỏa Ly của Phương Hoàng tộc.

Mà huyết mạch của bộ tộc Hỏa Ly cực kỳ đáng sợ.

Huyết mạch Chuẩn Hoàng cấp.

Tâm thần Diệp Hạo không khỏi run lên.

Thế lực Chuẩn Hoàng cũng hiện thân rồi à?

Cái này là một tin xấu đối với Diệp Hạo.

Bởi vì vô luận Diệp Hạo hay Viêm Hoàng Tông bây giờ còn chưa trưởng thành.

Nhìn bộ dáng một đám nam tử ân cần, Thái Sử Vĩnh Huy bĩu môi.

- Thái Sử công tử, ngươi không cần phải chấp nhặt đầu Phượng Hoàng kia.

Lúc này, một nữ tử áo vàng nhẹ nhàng nói.

- Phải biết ngươi mới là chính thống Nhân tộc ta.

Nữ tử áo vàng vừa nói xong, một đạo thanh âm lạnh như băng vang lên trong tai nàng.

- Lặp lại lời ngươi nói một lần thử xem?

Nữ tử áo vàng cảm thấy giờ khắc này mình như rớt vào hầm băng.

Trên mặt nàng lộ ra kinh hoảng vẻ bất an.

Nàng nhìn thoáng qua Hỏa Ly mặt như phủ băng cách đó không xa, ngay sau đó ánh mắt cầu khẩn nhìn Thái Sử Vĩnh Huy.

Thái Sử Vĩnh Huy trầm mặc một hồi nhìn Hỏa Ly, nói.

- Nể mặt ta đi.

- Để nàng quỳ xuống nói xin lỗi.

Hỏa Ly hơi trầm ngâm lạnh nhạt nói.

- Ngươi nể mặt ta thế đó hả?

Thái Sử Vĩnh Huy cau mày.

- Nếu không phải vì ngươi mở miệng nói lúc này nàng đã là thi thể rồi.

Hỏa Ly lạnh lùng lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận