Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1003: Đi ngang qua

- Ngươi là ai?

Diệp Hạo nhìn qua hỏi Từ Vũ Trúc.

Diệp Hạo phát hiện tu vi Từ Vũ Trúc rất cao.

Tiên Chủ Cảnh tứ chuyển!

Tuổi còn trẻ mà có tu vi bậc này đã rất tốt rồi.

Khi trước bản thân ra mắt Đỗ Như Thanh tu vi không được tốt lắm.

Chỉ là Kim Tiên 26 Chuyển!

Từ Vũ Trúc kinh ngạc nói.

- Ngươi không biết ta?

- Ngươi rất nổi danh?

Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi lại.

Lời này cũng có chút đả thương người.

Từ Vũ Trúc trừng mắt nhìn Diệp Hạo một cái.

- Ta tên Từ Vũ Trúc đến từ Đan Đạo Các.

- Không quen biết.

Diệp Hạo nói lời này thực không phải giả bộ, thực sự hắn chưa nghe cái tên này bao giờ.

Đỗ Nhã Thanh nhìn thấy hảo hữu tức giận đến mức khuôn mặt trắng bệch vội vàng xen vào.

- Vũ Trúc là nữ nhi của Phó Các Chủ Luyện Đan Các, hiện tại là Chủ Cấp Luyện Đan Sư.

- Tu vi Tiên Chủ mà lại đi làm Chủ Cấp Luyện Đan Sư sao?

- Vấn đề là Vũ Trúc hiện tại đã có thể luyện chế được Lục Phẩm Chủ Cấp Đan.

- A.

Từ Vũ Trúc đã tưởng tượng đến cảnh Diệp Hạo ngạc nhiên hô lên nhưng sự thật hắn chỉ a một tiếng rồi thôi.

Tu vi càng cao lại càng khó có thể vượt qua cảnh giới Luyện Đan, bản thân có thể vượt qua hai cảnh giới luyện chế Tiên Đan, dù ở toàn bộ Nam Vực thì danh tiếng đã vang xa đi rồi.

Diệp Hạo a một tiếng là có ý gì?

Cảm thấy đây là điều bình thường thôi à?

- Diệp Hạo.

Ánh mắt Từ Vũ Trúc bất thiện nhìn Diệp Hạo hô.

Thần sắc Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Hôm nay chúng ta nói thẳng ra đi, ta biết rõ Đỗ tiểu thư lòng cao hơn trời, chướng mắt Phế Vật như ta. Mà ta đây cũng không có hứng thú đối với vụ hôn nhân này, chúng ta hôm nay chỉ coi đi ngang qua sân khấu là được.

Đỗ Nhã Thanh kinh trụ.

Nàng không nghĩ Diệp Hạo lại nói những lời này.

Từ Vũ Trúc lại càng giật mình

Tất nhiên Diệp Hạo chủ động nói những lời này mình cũng không muốn làm người xấu.

Sau đó tràng diện lâm vào cảnh xấu hổ.

Bởi vì ai đều không biết nên nói cái gì cho phải.

Khi mà Đỗ Nhã Thanh chuẩn bị cáo từ rời đi Diệp Hạo tay bưng ly trà thơm dừng trên không trung hỏi.

- Hai vị có phải đã đắc tội với người nào?

- Đắc tội người?

Đỗ Nhã Thanh cùng Từ Vũ Trúc liếc nhìn nhau, đều không hiểu ý hắn.

Bất quá chỉ sau một khắc một đạo thân ảnh sát cơ lăng lệ phá không mà đến, một thanh gao câm đâm đến trái tim Đỗ Nhã Thanh, trong thời khắc máu chốt Từ Vũ Trúc đã kịp kéo nàng ta sang một bên.

- Người nào?

Từ Vũ Trúc bảo hộ Đỗ Nhã Thanh sau lưng nghiêm mặt hỏi.

- Từ Vũ Trúc, mục tiêu của ta là Đỗ Nhã Thanh, ta khuyên ngươi không nên xen vào việc người khác.

Lúc này một trung niên Huyết Bào khí tức lăng lệ quỷ dị xuất hiện trong gian phòng, trên người hắn tỏa ra một luồng khí tức làm trái tim Từ Vũ Trúc phải đập nhanh.

- Sát Thủ Huyết Sát Tông.

Từ Vũ Trúc giật mình nói ra một cái tên.

- Nếu đã biết ta là người của Huyết Sát Tông thì ngươi phải hiểu rõ tôn chỉ của chúng ta.

- Ta tất nhiên biết rõ tôn chỉ của các ngươi.

- Không chết không thôi.

Từ Vũ Trúc như thế nào lại không biết đây.

Huyết Sát Tông chính là Đệ Nhất Sát Thủ của Nam Vực.

Các Đại Thế Lực luôn muốn giao hảo với Huyết Sát Tông, không ai muốn trêu chọc đám sât tinh này.

- Thực lực Huyết Sát Tông các ngươi quả thật rất mạnh, thế nhưng không nên quên đây là địa của ai?

Từ Vũ Trúc cười lạnh nói.

- Đây là Thành Trì lớn nhất Nam Vực Long Thành, trong thành có không biết bao nhiêu người cấp bậc Tiên Tôn, cao thủ Tiên Chủ thì muôn hình vạn trạng.

- Cái này liên quan gì đến việc ta giết Đỗ Nhã Thanh.

- Ngươi không sợ ta kêu ngươi đến ?

Từ Vũ Trúc nói rồi nhưng đột nhiên biến sắc, vì nàng phát hiện không gian bốn phía đã bị giam cầm.

- Trước khi xuất thủ, ta đã bày Cấm Chế Không Gian bốn phía xung quanh, trong lúc chúng ta nói chuyện thì Cấm Chế đã được gia cố, hiện tại dù ngươi có toàn lực xuất thủ thì cũng đừng hòng đánh vỡ được nó.

Trung niên cười lạnh.

- Đỗ Nhã Thanh chịu chết đi.

Trung niên vừa dứt lời, không gian bốn phía xung quanh bịch một tiếng vỡ thành từng mảng, từng đạo Không Gian Toái Phiên hóa thành từng đạo sát khí sắc bén lao đến, đối mặt công kích cấp bậc này dù Từ Vũ Trúc cũng phải cảm thấy run sợi.

- Nhã Thanh, đứng sau lưng ta.

Từ Vũ Trúc đưa tay vung ra một chuôi Chiến Kiếm, huy động một đạo kiếm quyển bao phủ xung quanh.

Đại thủ của trung niên chợt động, từng đạo Không Gian Toán phá vỡ Thời Không điên cuồng lao đến kiếm quyển.

Ầm!

Ấm!

Ngắn ngủi vài giây, kiếm quyển của Từ Vũ Trúc thi triển trở nên ảm đạm không ít.

Làm sao bây giờ?

Khuôn mặt Từ Vũ Trúc hiện đầy vẻ lo lắng.

Không gian tạo nghệ của trung niên này vượt xa bản thân, giao thủ với hắn chỉ có thể bị động phòng ngự, nếu chủ động xuất thủ Từ Vũ Trúc bại sẽ nhanh hơn.

Ngay lúc Từ Vũ Trúc sốt ruột vạn phần, đột nhiên nghĩ đến một người.

Diệp Hạo.

Nghĩ đến Diệp Hạo tâm thần Từ Vũ Trúc không khỏi run lên.

Bản thân chỉ lo nghĩ đến Đỗ Nhã Thanh mà lại quên đi sự có mặt của Diệp Hạo.

Diệp Hạo là ai?

Thế Tử Tứ Phương Hầu!

Hắn nếu mà chết không minh bạch ở đây, Tứ Phương Hầu khẳng định sẽ tìm bản thân mình tính sổ a.

Nhưng khi nhìn sang Diệp Hạo cả người nàng lập tức choáng váng.

Bởi vì Diệp Hạo giống như không việc gì, hắn còn hứng thú nhìn hai bên đánh nhau nữa.

Chẳng lẽ vị này không lo đến việc bản thân bị vạ lây hay sao?

Hay do thần kinh của hắn được làm bằng thép?

Ngay lúc Từ Vũ Trúc phân thần kiếm quyển do nàng dựng lên oanh một tiếng rồi vỡ vụn, tiếp đó từng đạo Không Gian Toái Phiến đang lao nhanh qua chuẩn bị xuyên thủng người nàng, mà nàng hiện giờ chưa kịp hồi thần, làm sao có thể đỡ nổi những đạo Không Gian Toái Phiến này đây?

Mắt thấy chúng chuẩn bị xuyên thủng ngọc thân của Từ Vũ Trúc, chén trà torng tay Diệp Hạo nhẹ nhàng hạ xuống bàn, vài giọt trà thơm phóng vọt về phía những đạo Không Gian Toái Phiến kia.

Giờ khắc này thời gian tựa hồ như bị đình chỉ.

Đương nhiên thời gian không có khả năng bị chặn đứng mà do tốc độ của những giọt trà quá nhanh mà thôi.

Phát sau mà đến trước, chấn vỡ toàn bộ Không Gian Toái Phiên kia.

Con ngươi Từ Vũ Trúc lập tức co lại.

Sắc mặt của Huyết Bào trung niên cũng đồng dạng biến đổi, hắn lúc này mới kinh nghi bất định nhìn về phía Diệp Hạo đang ngồi nhàn nhã một bên.

- Tứ Phương Hầu Thế Tử Diệp Hạo?

- Cho ngươi ba giây rời đi, nếu không ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại đây.

Diệp Hạo nhàn nhạt nhìn trung niên một cái.

- Ngươi biết ta là ai không?

Trung niên tức giận hỏi lại.

Diệp Hạo không đáp lại mà chỉ vươn ra một ngón tay.

Nhìn thấy một màn này trung niên như thế nào không rõ Diệp Hạo đang tính thời gian cho hắn rời đi.

- Diệp Hạo, ngươi không nên ngông cuồng, nếu phụ thân ngươi ở chỗ này ta còn kiêng kị ba phần, về phần ngươi, hừ…

Diệp Hạo lại vươn thêm một ngón tay.

- Diệp Hạo, Thế Lực Tứ Phương Hầu Phủ xác thực rất mạnh nhưng Huyết Sát Tông chúng ta cũng không yếu đâu.

Trung niên nói xong, trong tay xuất hiện một chuôi Chiến Kiếm, chuôi Kiếm này tràn ngập sát khi bức người.

Diệp Hạo nhìn Chiến Kiếm trong tay đối phương.

- Xem ra những năm nay Tu Sĩ chết trong tay ngươi không ít a.

- Chiến Kiếm trong tay ta đã giất rất nhiều người, dù Thiên Kiêu cũng đều chém qua.

Trung niên kiêu ngạo nói.

- Không phải ai cũng xứng đáng với hai chữ Thiên Kiêu này.

Diệp Hạo nói rồi đứng lên, chắp hai tay sau lưng ngạo nghễ lên tiếng.

- Còn nữa đã quá ba giây rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận