Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2262: Tính Mạng Chuyển Tiếp

Tính mạng chuyển tiếp

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Bất quá Diệp Hạo lại liều mạng áp chế tu vi bản thân.

Hắn cho tới bây giờ đều không để ý việc tu vi có thể tăng lên hay không.

Chỉ cần hắn muốn, hắn có rất nhiều biện pháp để tăng cao tu vi của mình.

Thứ hắn quan tâm chính là bản nguyên.

Thời gian trôi qua cả người diệp Hạo trở nên nặng nề hơn.

Huyết mạch tiến hóa.

Cũng là sự nhảy vọt về sinh mạng.

Không biết trôi qua bao lâu, tu vi Diệp Hạo vẫn không thể tránh khỏi đặt chân đến Thị Thần cảnh tầng chín.

Đến cảnh giới này tu vi hắn vẫn tiếp tụ kéo lên.

Dưới tình huống bình thường rất nhiều tu sĩ sẽ cưỡng ép kết thúc tiến trình tăng lên.

Bằng không mà nói dễ dàng tạo thành căn cơ bất ổn.

Vấn đề là căn cơ Thị Thần cảnh của Diệp Hạo đã được chế tạo phi thường củng cố, dù hiện tại hắn đột phá lên Thiên Thần cảnh cũng không có bất kỳ vấn đề.

Mà đợi đến khi Diệp Hạo đột phá, hắn cảm thấy năng lượng của Vạn Linh Huyết Tuyền cũng dần cạn kiệt, bởi vậy Diệp Hạo lần nữa lấy ra một bình Vạn Linh Huyết Tuyền không chút do dự mà uống vào.

Cứ như vậy Diệp Hạo liên tục sử dụng ba bình mới dừng lại.

Bởi vì nếu dùng nữa Diệp Hạo phải đột phá Thị Thần Cảnh.

- Vạn Linh Huyền Tuyền quả danh bất hư truyền a.

Diệp Hạo thì thào.

Bởi vì Diệp Hạo ý thức được dù đến Thiên Thần cảnh giớ bản nguyên hắn vẫn có thể tăng lên như cũ.

Bình thường mà nói dược liệu tăng lên bổn nguyên không có hiệu quả như vậy.

Nhưng Vạn Linh Huyết Tuyền lại phá vỡ giới hạn này.

Diệp Hạo đoán chừng bên trong Vạn Linh Huyết Tuyền chứa vật chất linh tủy cực kỳ trân quý.

Sau đó tâm thần hắn khẽ động bên người xuất hiện bốn bóng người.

- Các ngươi đi tìm bọn người Tuyết Trích Tiên.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Trong bóng tối bảo hộ an toàn bọn họ.

Diệp Hạo biết qua một đoạn thời gian gốc Tùng kia sẽ ném Thiên Diễn Đan cùng Bản Nguyên Quả ra ngoài.

Đến lúc đó tu sĩ Đệ Nhất Danh Sơn sẽ bắt đầu chém giết.

Lúc đó phân thân bản thân chưa hẳn có thể ngăn cản được.

Đây cũng là lý do vì sao Diệp Hạo lại phái ra bốn phân thân mạnh nhất tiến đến bảo vệ.

Đợi đến lúc bốn phân thân này rời đi Diệp Hạo lại triệu hoán thêm một phân thân bên mình.

- Ngươi cảnh giác bốn phía.

Diệp Hạo quẳng xuống câu này rồi yên lặng tiến hành tu luyện.

Tu vi Diệp Hạo đã đạt đến Thị Thần cảnh cực hạn.

Bất quá còn rất nhiều tứ hắn cần thể ngộ.

Mà cái này lại cần thời gian.

Mấy thứ Thiên Diễn Đan, Bản Nguyên Đan Diệp Hạo cũng không có hứng thú tranh đoạt.

Mà lúc Diệp Hạo ngộ đạo Thiên Diễn Đan xuất hiện trong một vùng thung lũng.

Bất quá khu vực gần Thiên Diễn Đan đã có gần 100 Vượn Cổ thực lực mạnh mẽ bao vây.

Điều này khiến cho thế lực các Tộc tấn công tùy tiện bị tổn thất nặng nề.

Về sau các tộc không thể không liên thủ.

Dưới sự liên thủ của các tộc không sợ chết rốt cục cũng chém giết hoàn toàn gần 100 Vượn Cổ kia.

Bất quá ngay sau đó vấn đề lại đến.

Thiên Diễn đan chỉ có 36 viên.

Nhưng tu sĩ trong sân đã có mấy chục vạn.

Tranh đoạt không thể tránh khỏi xảy ra.

Chém giết!

Tràng chém giết này khiến cho các thế lực lấy được Thiên Diễn Đan bị ám sát thảm thiết.

Ngay lúc mọi nơi đều chém giết không thể tách rời Bản Nguyên Quả xuất hiện.

Bản Nguyên Quả có công hiệu gì tu sĩ ở đây không ai không biết, bởi vậy tranh đoạt Bản Nguyên Quả còn khốc liệt hơn cả tranh đoạt Thiên Diễn Đan.

Thảm liệt kinh khủng.

Huyết tinh đầy trời.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi con số mấy chục vạn tướng sĩ đã tiêu hao hết một phần ba.

Mà sau một đoạn thơi gian lại lục tục xuất hiện một vài Thiên Diễn Đan cùng Bản Nguyên Quả, bởi vậy khiến cho mâu thuẫn giữa các tu sĩ Đệ Nhất Danh Sơn trở nên nghiêm trọng hơn.

. . .

- Ta bây giờ cuối cùng cũng hiểu vì sao ngay cả tướng sĩ Vương cấp Tông Môn cũng vẫn lạc.

Một chỗ trong khe núi Hoàng Linh Vân thở hồng hộc nói.

- Những Tông Môn nhỏ vì Bản Nguyên Quả hoàn toàn không muốn sống.

Hoàng Kiến Nghiệp cười khổ.

- Quần khởi công chi, ai có thể ngăn cản?

Thanh niên đi theo Hoàng Linh Vân thong thả nói.

- Chỉ là một Bản Nguyên Quả mà phải đến mức đuổi tận giết tuyệt chúng ta như thế à?

Hoàng Kiến Nghiệp nói xong không có hình tượng ngồi trên mặt đất.

- Hiện tại trên người chúng ta có ký hiệu Bán Nguyên Quả.

Hoàng Linh Vân lo âu nói.

- Chỉ không biết có thể chèo chống đến lúc Đệ Nhất Danh Sơn kết thúc hay không?

- Ai biết được?

Hoàng Kiến Nghiệp mới vừa nói đến đây mơ hồ nghe được một loạt tiếng bước chân.

- Không tốt.

Hoàng Kiến Nghiệp biến sắc.

Hoàng Linh Vân cùng một thanh niên khác lập tức nắm chặt chiến kiếm trong tay.

- Nơi này có vết máu.

- Đệ tử Tuyết Nguyệt Vương Triều hơn phân nửa ở chỗ này.

- Nhanh đi thông báo cho mọi người.

Tu sĩ xa xa nói xong thả tín hiệu.

Lúc tín hiệu nở rộ giữa không trung Hoàng Linh Vân cắn răng nói.

- Lao ra.

Hoàng Kiến Nghiệp cùng thanh niên kia theo sát tỷ tỷ vọt ra.

Lúc này nếu không xông, đợi đến khi tiếp viện đến, Hoàng Linh Vân bọn họ cũng không có thể phá vòng vây.

Nhưng khi ba người Hoàng Linh Vân xông ra ngoài đã bị choáng váng.

Bởi vì tu sĩ xung quanh đạt gần 100 tên.

- Cái này…?

Ánh mắt Hoàng Linh Vân lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Nếu lúc đỉnh phong mà nói Hoàng Linh Vân còn không thèm để ý.

Vấn đề là thực lực nàng hiện giờ còn chưa tới một phần mười.

- Hoàng Linh Vân.

- Không ngờ Công Chúa Tuyết Nguyệt Vương Triều thật sự ở đây.

- Những năm này lão tử chơi qua rất nhiều nữ nhân, nhưng Công chúa lại chưa từng, đợi chút nữa ngươi xuất thủ nhớ chú ý chút, đánh vào mặt cũng không dễ chơi nữa.

Tình huống bình thường những tu sĩ tiểu Tông Môn đương nhiên sẽ không dám nói ra những lời này.

Bất quá ở Đệ Nhất Danh Sơn thì cần phải quan tâm làm gì?

Dù sao khi đi ra ký ức của mọi người đều sẽ biến mất.

Ánh mắt Hoàng Linh Vân vừa giận vừa sợ.

- Giết.

Hoàng Linh Vân nói xong xuất thủ.

Chém xuống một kiếm, tuyết rơi đầy trời.

Một thanh niên mặt mũi tràn đầy hoành nhục tung một đao chặn lại một đòn của Hoàng Linh Vân.

- Hoàng Linh Vân, ngươi cũng chỉ có như thế?

Thanh niên kia nhìn thấy mình chặn được Hoàng Linh Vân ha ha cười nói.

Đoạn Phi Hổ, ngươi đang vì Hổ Khiếu Tông các ngươi mà trêu chọc vào tai họa đấy.

Ánh mắt Hoàng Linh Vân băng lãnh nhìn đối phương.

- Ngươi nói như vậy ta càng không thể bỏ qua cho ngươi.

Đoạn Phi Hổ ha ha cười nói.

Đoạn Phi Hổ cảm thấy Hoàng Linh Vân không có cơ hội chạy thoát.

Xung quanh thế có 100 cao thủ.

A!

Đúng lúc này thanh niên đi theo Hoàng Linh Vân bị oanh nát.

- Tử Vân.

Hoàng Kiến Nghiệp bi phẫn hô.

- Tiếp theo sẽ đế phiên các ngươi.

Xuất thủ với Hoàng Kiến Nguyệt là một tướng sĩ Hổ Tộc.

- Lão tử trước khi chết nhất định sẽ mang theo ngươi.

Hoàng Kiến Nghiệp lạnh lùng nói.

- Ngươi bây giờ chỉ là một con gà yếu.

Tướng sĩ Đoản Vĩ Hổ Tộc một trảo đánh rớt chiến kiếm trong tay Hoàng Kiến Nghiệp, tiếp lấy thần tốc kéo xuống từng khối huyết nhục trên người Hoàng Kiến Nghiệp.

Hoàng Kiến Nghiệp kêu thảm một tiếng lảo đảo lui lại.

- Chẳng lẽ hôm nay ta phải bỏ mạng ở đây?

Hoàng Kiến Nghiệp lẩm bẩm.

Hoàng Kiến Nghiệp không cam tâm.

Hắn thế nhưng là thiên tài Đan Đạo a.

Tình huống bên Hoàng Linh Vân cũng không hề tốt hơn. Chiến kiếm trong tay thanh niên hoành nhục vẫn luôn chém ra, cắt nát từng lớp quần áo trên người nàng.

- Ngươi dám làm nhục ta!

Hoàng Linh Vân ý thức được điểm ấy thì chuẩn bị tự bạo tự sát.

Nhưng vào đúng lúc này một tia chớp phá vỡ trời cao hung hăng đánh vào trên người thanh niên kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận