Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 847: Đánh bài tình cảm

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên Tập: Hám Thiên Tà Thần

-----------------------------

- Vậy ta nói cho ngươi biết, Lão Tổ Lý gia có tu vi Tiên Chủ bát Chuyển, mà lúc đó, ta chỉ có tu vi Tiên Chủ thất Chuyển, chênh lệch Tiên Chủ không phải ngươi không biết a?

Chu Bất Đồng nhìn chằm chằm Chu Lương An nói:

- Lúc đó, ta có hai lựa chọn. Thứ nhất suất lĩnh Chu gia liều một trận chiến với Lý gia, kết quả cuối cùng có thể làngàn tộc nhân bị giết, cơ nghiệp Chu gia vất vả gây dựng bị hủy hoại trong chốc lát.

Dừng một chút, Chu Bất Đồng nói tiếp:

- Còn lựa chọn thứ hai chính là thôn phệ huyết mạch của Chu Thành Long, nếu vậy thì tu vi của ta có thể tiến thêm một bước nữa. Lúc đó, ta có thể bảo vệ tính mạng của mấy ngàn tộc nhân, còn Chu gia chúng ta có thể vững vàng đạt đến Bát Đại Thế Gia.

- Lúc đấy, ta do dự rất lâu, không phải ta không biết tương lai Chu Thành Long có khả năng trở thành Tiên Tôn, dù không thể thành Tiên Tôn thì thành tựu tương lai chắc chắn cao hơn ta.

- Nhưng mà Chu gia không đợi được.

- Chu Lương An, ngươi nói cho ta, nếu ngươi là ta, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?

Lúc Chu Bất Đồng hỏi câu này, trong mắt hắn tràn đầy nước mắt.

Chu Lương An trầm mặt.

Thật ra việc này không cần lựa chọn.

- Vậy thì Chu Thiên Kiện, Chu Thiên Lam ở đâu?

Thật lâu sau, Chu Lương An hỏi.

- Chu Thiên Kiện và Chu Thiên Lam đều đang huấn luyện tử sĩ cho gia tộc.

Chu Bất Đồng nói xong vỗ tay hai cái, sau đó, hai thân ảnh xuất hiện trước mặt Chu Lương An.

- Các ngươi thật sự còn sống?

Chu Lương An giật mình nói.

Hắn ta không phải con nít.

Không thể chỉ vì Chu Bất Đồng nói mấy câu mà tin tưởng, nhưng khi thấy được Chu Thiên Kiện và Chu Thiên Lan thì tâm thần hơi dao động.

- Lương An, Gia Chủ thật sự bất đắt dĩ a.

Chu Thiên Kiện nói:

- Mười năm trước, Gia Chủ không muốn thôn phệ Chu Thành Long, do hai chúng ta xin Gia Chủ thôn phệ. Lúc đó, Chu gia không có lựa chọn khác.

- Bây giờ, ta vẫn còn nhó rõ, Gia Chủ đợi đến một khắc cuối cùng mới thôn phệ, ngươi không chủ ý thấy lúc chiến đấu, khí tức Gia Chủ rất bất ổn sao?

Chu Thiên Lam bất đắc dĩ nói:

- Còn có, trên đời này không có tà công, chỉ cần không vi phạm đạo tâm của bản thân thì có cái gì không được?

Nghe hai người bạn nói vậy, Chu Lương An nhìn Chu Bất Đồng nói:

- Gia Chủ, xin lỗi, ta trách oan ngươi rồi.

- Ngươi không có trách oan, ta thật có lỗi, nói thật, những năm nay ta vẫn luôn gặp ác mộng, ta muốn dùng kiếm tự vẫn mong được bọn người Thành Long thông cảm. Nhưng ta không thể. Bây giờ Chu gia chúng ta còn chưa cường đại, đợi đến khi Chu gia không cần nhìn sắc mặt bất kỳ kẻ nào thì ta sẽ cho đám người Thành Long một giao phó.

Nói đến đây, Chu Bất Đồng liếc nhìn Chu Thành Hổ nói:

- Ta nói nhiều như vậy hi vọng Chu gia chúng ta đoàn kết, nếu ngươi vẫn muốn vì anh mình báo thù thì ra tay đi.

Bên trong ánh mắt Chu Thành Hổ giãy dụa.

Chu Bất Đồng nói vậy cũng xúc động hắn.

- Thành Hổ, hắn đang xảo biện, ngươi ngàn vạn lần không thể tin chuyện ma quỷ của hắn.

Lúc này, người thanh niên đứng bên cạnh Chu Thành Hổ nói.

- Thì ra Thành Hổ nhà ta bị ngươi mê hoặc a?

Chu Bất Đồng nhìn thanh niên kia trong mắt lóe ra hàn quang. Sau một khắc, thần hồn bá đạo đánh tới thanh niên này.

Nhưng khi công kích sắp đánh trúng thức hải của thanh niên thì một bóng người hiện ra.

- Lão Tổ Lý gia, quả nhiên là ngươi.

Hư ảnh Thần Hồn này chính là Lão Tổ Lý gia ngưng kết thành.

Lão Tổ Lý gia nhìn thấy tình huống trước mắt vội nói:

- Lý Long, mau lui.

Nhưng khi Lý Long chuẩn bị chạy thì Lý Lương An đã chặn đường hắn.

- Muốn đi?

Lý Long thấy vậy vội xe rách quyển trục trong tay.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay nắm được cổ tay của Lý Long, sau một khắc, cổ tay của hắn bị bóp nát. Nhìn lão giả tóc trắng trước mặt, Lý Long không biết làm thế nào.

- Bất Tốn.

Chu Lương An vui mừng nhìn lão giả nói.

Sau khi Chu Bất Tốn lấy được quyển trục trong tay Lý Long, ông ta vỗ một cái lên vai phong ấn pháp lực của hắn, lúc này, ông mới thản nhiên nhìn Chu Lương An, nói:

- Lương An, đã lâu không gặp.

- Ta còn tưởng ngươi chết rồi chứ?

- Lão già chết tiệt, sao lại nói vậy?

- Ha ha.

Khi Chu Lương An và Chu Bất Tốn đang nói chuyện, Chu Bất Đồng đã chán nát thần hồn của Lão Tổ Lý gia.

Cho dù bản tôn của Lão Tổ Lý gia đến đây cũng không phải đối thủ của hắn chứ nói chi chỉ là một đạo thần niệm.

- Bất Tốn, cho ngươi thời gian một canh giờ tu bổ lại trận pháp ở đây.

Chu Bất Đồng cười nói:

- Nếu trong một canh giờ mà ngươi còn chưa làm xong thì Băng Hỏa nhưỡng ta cất giữ bao lâu sợ không có phần của ngươi rồi.

- Băng Hỏa Nhưỡng?

Chu Bất Tốn nghe thấy vậy trong mắt nồng đậm mừng rỡ:

- Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ trong một canh giờ.

- Ta còn muốn ở trong này trông coi phủ khố.

Chu Lương An cũng muốn đi uống nhưng vẫn nhớ chức trách của bản thân.

Chúng ta uống ngay bên người đình nghỉ mát gần phủ khố, ngươi nghĩ ai có thể không một tiếng động lẻn vào hay sao?

Chu Bất Đồng ôm bả vai Chu Lương An nói:

- Nếu thật sự có người như vậy thì cho dù chúng ta ở trong phủ khố cũng không ngăn được.

Chu Bất Đồng nói như vậy cũng có đạo lý.

Muốn phá giải cấm chế không gian của Chu Bất Tốn phải là Trận Sư tinh thông cấm chế không gian. Hơn nữa, Chu Bất Tốn bố trí cấm chế không gian còn có một lớp cấm chế báo động nguy cơ, vì vậy, dù đối phương có phá giải cấm chế hay mạnh mẽ xông vào thì Chu Bất Tốn đều sẽ biết được.

Còn nếu cấm chế không gian xa xa cao hơn Chu Bất Tốn thì hắn phải có tu vi cao hơn Tiên Chủ Tầng Mười, cấp bậc đó dì Chu Lương An có ở trong thì có thể làm gì?

Chu Bất Tốn thầm suy nghĩ đến Băng Hỏa Nhưỡng nên làm việc rất nhanh.

Chưa đến một canh giờ, hắn đã tu bổ lại xong trận pháp.

Lập tức, Chu Bất Tốn rời khỏi nơi này.

Mà lúc này, Chu Khả Khả khẩn trương nhìn Diệp Hạo.

- Không phải cô nghĩ tôi ăn cắp phủ khố Chu gia đấy chứ?

Diệp Hạo nhìn Chu Khả Khả nói.

- Có thể chứ?

- Không phải cô bị chuyện ma quỷ của Chu Bất Đồng lừa à?

- Cái gì?

- Cô thật sự tin lời Chu Bất Đồng nói hả?

- Tại sao lại không tin?

- Ngây thơ.

Diệp Hạo cười lạnh nói:

- Cô thật sự cảm thấy Chu Bất Đồng tốt như hắn nói vậy hả? Cô có nhớ trước đó ở từ đường, Chu Bất Đồng đã nhìn trộm lòng người không?

Nghe vậy, Chu Khả Khả trầm xuống.

- Ta có thể nói cho cô biết, lúc đó, Chu Bất Đồng đã biết rõ chuyện Chu Thành Hổ muốn lấy trộm phủ khố. Nhưng sao lúc đó hắn không ra tay bắt giữ Chu Thành Hổ mà phải đợi đến lúc này?

- Nói trắng ra, hắn muốn thu Chu Lương An thành người của hắn.

- Cô quá ngây thơ.

Chu Khả Khả cắn bờ môi:

- Nhưng mà đây chỉ do ngươi suy đoán.

- Cũng được, đi thôi.

Nghe Chu Khả Khả nói vậy, Diệp Hạo dẫn theo Chu Khả Khả xé rách không gian rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận