Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1545: Xa xỉ

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

-----------------

Người bán hàng sợ hãi.

- 30 vạn.

Khi lấy lại bình tĩnh, hắn nói lại cái gía cũ.

- Bao nhiêu?

Diệp Hạo liếc mắt nhìn hắn.

- 20 vạn!

- Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng.

- 12 vạn.

Nhìn thấy thần sắc Diệp Hạo bất thiện, người nọ không khỏi khổ sở nói.

- Giá này ta mua vào đó, coi như bán không cho công tử.

Diệp Hạo nhìn về phía Lão Trương.

Lão Trương lấy ra 12 vạn Tiên Thạch đưa cho người bán hàng.

Thần Niệm Diệp Hạo khẽ động, khắc trên khối Khoáng Thạch mấy đường văn:

- Ngươi dọc theo mấy đường văn này mà cắt.

Lão Trương vội vàng xuất đao cắt dọc theo đường văn Diệp Hạo chỉ định.

Rất nhanh một khối vật liệu lục sắc xuất hiện trước mặt mọi người.

- Đây là Thanh Đồng.

- Nhìn vết rỉ lốm đốm này cũng biết là Thanh Đồng.

- Thanh Đồng là vật liệu hiếm thấy rèn Chiến Kiếm, khối Thanh Đồng này sợ có giá trị trong khoảng 300 ~ 500 vạn.

- Kiếm lợi lớn rồi.

- Lời gấp 30 ~ 50 lần.

Lão Trương kích động không nói ra lời.

Hắn biết rõ Diệp Hạo sẽ không cần khối Thanh Đồng này.

Nói cách khác khối Thanh Đồng này của mình.

- Ngươi muốn đổi thành Tiên Thạch?

Diệp Hạo nhìn Lão Trương nói.

- Ta căn bản không dùng được khối Thanh Đồng này.

Lão Trương suy nghĩ một chút, nói:

- Hay đổi thành Tiên Thạch đi.

- Nếu ngươi không dùng thì bán cho ta đi.

Quán Quán lúc này nói.

- Ta ra 500 vạn.

Quán Quán tự nhiên cũng không dùng được khối Thanh Đồng này.

Nhưng Tông Môn nàng cần.

- Thành giao.

Lão Trương quyết định thật nhanh đáp.

Lão Trương cũng có Trí tuệ của bản thân.

Kỳ thật nếu bán cho kẻ khác chắc còn có thể lấy được thêm nhiều Tiên Thạch hơn.

Thế nhưng hiện tại bán cho Quán Quán lại có thể đạt được sự hữu nghị của nàng.

Quán Quán là ai?

Thiếu Các Chủ Đa Bảo Các!

Toàn bộ Lục Trọng Thiên cũng không có bao nhiêu người dám không cho Quán Quán mặt mũi!

Lão Trương tiếp nhận 500 vạn Tiên Thạch từ Quán Quán, toàn thân kích động run rẩy hẳn lên.

500 vạn!

Có 500 vạn này, hắn tin đời này mình có thể sống sung sướng.

Lão Trương có thể đưa số tiền này gửi vào Tiền Trang, hàng năm lợi tức ít nhất 15 vạn.

Ước mơ sinh hoạt mỹ hảo, Lão Trương hồn nhiên không chú ý thấy trong mắt thê tử lóe lên một đạo tối nghĩa.

- Đi thôi, dẫn ngươi đi kiếm tiền.

Diệp Hạo nhìn Quán Quán một cái, nói.

Diệp Hạo không lại giúp Lão Trương kiếm tiền nữa.

Dù hiện tại tạo hóa bay đầy trời, nhưng 500 vạn cũng đủ bọn họ dùng rồi.

Quán Quán và Lão Trương khác biệt.

Lấy giá trị bản thân của Quán Quán cùng tầm mắt nàng, không có ngàn vạn trở lên căn bản không để ý.

Bởi vậy lần này Diệp Hạo dẫn Quán Quán đi dạo có chút dài.

- Mẹ nó, sao không có vật gì tốt hết thế?

Trong lòng Diệp Hạo thầm nhủ.

Bất quá rất nhanh, hắn đã nghĩ đến việc sở dĩ tìm không thấy đồ tốt bởi vì đoạn mình đã càn quét vài lần rồi.

- Không tìm thấy vật gì tốt sao?

Quán Quán nhẹ giọng hỏi.

- Không có.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Nếu không có, không bằng đi đại cửa hàng ngoài mặt tiền một chút đi. Bên trong những cửa hàng lớn kia đều có một vài Trấn Điếm Chi Bảo.

- Cũng tốt!

Diệp Hạo gật đầu.

Quán Quán dẫn Diệp Hạo đi tới một cửa tiệm, một lão bản mập mạp tiến lên đón.

- Ta sáng sớm đã được nghe Hỉ Thước kêu trên đầu cành, nguyên lai là Quán Quán Tiểu Thư muốn tới Tụ Bảo Trai của ta.

Lão bản cười ha hả hô.

Chủ tiệm những đại cửa hàng đều thích Tầm Bảo Tông Sư đến đây, bởi vì Tầm Bảo Tông Sư mới dám hướng Trấn Điếm Chi Bảo của bọn họ ra tay thử tay nghề, dù sao một kiện Trấn Điếm Chi Bảo động một tí có giá đến mấy ngàn vạn, không phải ai cũng có thể mua được.

- Lão bản mang chúng ta đi xem Trấn Điếm Chi Bảo mà ngươi cất giữ đi.

Quán Quán quen thuộc, nói.

- Xin mời đi theo ta.

Lão bản nhẹ giọng nói.

Đám người Diệp Hạo theo lão bản đi tới hậu viện, sau đó bọn hắn mới chú ý thấy nơi này còn có mười mấy thanh niên nam nữ ăn mặc bất phàm.

Thời điểm bọn họ nhìn thấy Quán Quán rồi ngẩn người.

Bọn họ giật mình không phải vì Quán Quán đi tới nơi này, mà vì lúc này đứng bên người Quán Quán là một thanh niên.

Quán Quán là đệ tam mỹ nữ của Lục Trọng Thiên, từ trước đến nay luôn nỗi danh xinh đẹp cùng phủ mị.

Nhưng bây giờ bên người nàng lại xuất hiện một nam tử, bọn họ làm sao không suy nghĩ nhiều cho được.

- Ngươi là ai?

Một thanh niên nhanh chân đi đến trước mặt Diệp Hạo, chất vấn.

- Võ Hoành Vĩ, Diệp Công Tử là quý khách của ta.

Quán Quán trầm mặt mở miệng.

Quý khách?

Nghe được Quán Quán xưng hô như vậy, trong lòng Võ Hoành Vĩ càng nổi giận:

- Ngươi dạng này còn muốn đánh chủ ý đến Quán Quán, ta khuyên ngươi kịp thời rời khỏi nàng đi, nghe không?

Diệp Hạo không khỏi đánh giá mình một chút.

Bản thân chẳng lẽ rất kém cỏi?

Nhìn thấy thần sắc Diệp Hạo mờ mịt, đạo thân ảnh lại từ đằng xa một đi tới.

Đạo kia thân ảnh trên dưới đánh giá Diệp Hạo một cái nói:

- Dế nhũi.

Diệp Hạo càng thêm mờ mịt:

- Ta quê mùa lắm sao?

- Ở đây người nào không quần áo tịnh lệ, ngươi nhìn xem mình mặc cái gì, không biết quần áo ngươi mặc lụm được ở bải rác nào nữa?

Nghe vậy Diệp Hạo nở nụ cười.

- Ngươi cười cái gì?

Sắc mặt đạo thân ảnh kia lạnh xuống.

- Hắn cười ngươi quá vô tri.

Lúc này một Công Tử cầm trong tay quạt xếp, phiên phiên đi tới.

Diệp Hạo không khỏi nhìn về phía người vừa tới.

Trong mắt hắn lộ ra một tia kinh ngạc.

Vị này toàn thân trên dưới chảy xuôi theo một cỗ khí tức phiêu miểu, phảng phất như Trích Tiên trên chín tầng trời, tự thân hắn mang một cỗ khí chất phong lưu.

- Phiêu Miểu Công Tử.

Sắc mặt đạo thân ảnh kia đại biến.

Phiêu Miểu Công Tử là truyền thuyết của Lục Trọng Thiên.

Bởi vì thực lực vị này cường đại lại mười phần thần bí.

Không có người nào biết rõ truyền thừa của hắn gì, cũng không có người nào biết rõ hắn có lai lịch ra sao, bất quá những người từng ra tay với hắn, bất kể thế hệ trẻ hay những lão nhân đều biến mất.

Không dấu vết.

Phiêu Miểu Công Tử đi đến bên người thanh niên kia sau đó nói:

- Ngươi chỉ biết ngươi mặc Cẩm Lý Ti, lại không biết hắn mặc Lưu Vân Ti.

- Lưu Vân Ti?

Tất cả Tu Sĩ giữa sân đều không nghe qua Lưu Vân Ti.

- Lưu Vân Ti là một loại vật liệu cực kỳ xa hoa, một cây Vân Vụ Ti giá khoảng bảy, tám vạn tả hữu.

Nghe Phiêu Miểu Công Tử nói đến đây, sắc mặt Tu Sĩ toàn trường thay đổi.

Nếu như Phiêu Miểu Công Tử nói thật vậy chẳng phải nói một thân này quần áo của Diệp Hạo giá trị mấy ức?

Ở đây, tu vi những Thiên Kiêu này cơ hồ đều đến Tiên Tôn cảnh.

Hơn ức bản thân vẫn có.

Nhưng người nào cũng không dám xa xỉ đến mua sắm một thân quần áo giá mấy ức cả?

- Kỳ thật vị này mặc trân quý nhất cũng không phải Lưu Vân Ti, mà là rất nhiều Phù Văn cường đại được minh khắc bên trên đó kìa, cái này khiến cho giá trị bộ đồ tăng lên mấy lần.

Phiêu Miểu Công Tử nhàn nhạt nói.

- Bộ quần áo này của hắn nếu cầm lấy đi đấu giá ít nhất cũng phải đến 20 ~ 30 ức.

Toàn trường xôn xao!

Trước đó thời điểm Phiêu Miểu Công Tử nói quần áo Diệp Hạo mấy ức, bọn họ cũng đã cảm thấy bất khả tư nghị.

Mà hiện tại nghe bộ đồ này của Diệp Hạo giá trị 20 ~ 30 ức, bọn họ cảm thấy nhân sinh thế giới quan của mình muốn sụp đổ.

Diệp Hạo sao có thể xa xỉ đến cấp độ này?

Xa xỉ sao?

Không xa xỉ!

Xa xỉ chỉ đối với bọn họ. Nhưng đối với dạng Yêu Nghiệt như Diệp Hạo, chỉ nhiu đấy chả tính là cái gì cả?

Bạn cần đăng nhập để bình luận