Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2732: Hảo Hảo Bảo Trọng

- Đại tẩu, đã xảy ra chuyện gì?

Nam tử kia hối hả ngăn cản Thôi Hoa Hoa.

- Tai vạ bất ngờ lần này của nhà ta không phải nhờ công của thê tử ngươi sao.

Thôi Hoa Hoa cắn răng nghiến lợi nói.

- Cái gì?

Nam tử kia giật mình.

Cũng đúng lúc này Hiểu Phong và Hiểu Hàm cùng chạy vào.

- Đại ca.

Nam tử kia nhìn về phía Hiểu Phong, trên mặt tràn đầy vẻ bất an.

Y phục trên người Hiểu Phong vẫn dính đầy vết máu, hắn đón nhận ánh mắt của nam tử kia.

- Thanh Ngả nói cho Bạch Vũ Thần Vương rằng nhà ta có một gốc Tử La thần hoa.

Sắc mặt Hiểu Lượng lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Thanh Ngả.

- Ngươi nói cho ta biết, chuyện này có phải là thật không?

Sắc mặt của Thanh Ngả cũng thay đổi, nhưng ngay sau đó lại cắn răng nói.

- Hiểu Lượng, bọn họ vu hãm ta.

- Đại ca, trong chuyện này có phải có hiểu lầm gì không?

Hiểu Lượng suy nghĩ một chút lại nhìn về phía Hiểu Phong nói.

- Hiểu lầm? Bạch Vũ Thần Vương chính miệng thừa nhận đấy?

Hiểu Hàm cười lạnh nói.

- Bản tính của thê tử ngươi thế nào, chẳng lẽ ngươi không rõ?

Hiện giờ Hiểu Hàm hận không thể giết chết Thanh Ngả. Bởi vậy làm sao có thể gọi nàng là thím được đây?

- Sao Bạch Vũ Thần Vương lại thừa nhận chứ?

Thanh Ngả cười lạnh nói.

- Ngươi tưởng ta là đứa trẻ ba tuổi đấy à?

- Không thừa nhận, thì chết.

Khi Thanh Ngả nói xong, một thanh âm lạnh như băng phá vỡ toàn trường, Diệp Hạo dẫn theo linh hồn của Bạch Vũ xuất hiện ở trong sân.

Linh hồn của Bạch Vũ đã bị thiêu đốt hơn phân nửa, bộ dáng kia cực kỳ bi thảm.

- Ngươi... sao ngươi dám đối đãi với Bạch Vũ Thần Vương như vậy?

Thanh Ngả bị giật mình.

- Cũng chỉ là một Thần Vương mà thôi, dù có diết thì đã thế nào chứ?

Câu nói của Diệp Hạo khiến Thanh Ngả và Hiểu Lượng đều sốc.

Đây là nơi nào?

Thanh Khâu!

Bạch Vũ lại thuộc Hồ tộc nhất mạnh.

Diệp Hạo động vào Bạch Vũ, ai cũng không thể cứu được hắn. Nhưng một nhà Hiểu Hàm lại rất bình tĩnh.

Diệp Hạo chính là Tông chủ Viêm Hoàng tông đấy.

Đừng nói hắn chỉ giết một Thần Vương của Thanh Khâu Hồ tộc, dù hắn giết một Thần Hoàng của Thanh Khâu Hồ tộc thì đã thế nào?

Thanh Khâu Hồ tộc dám động đến hắn?

Nói đùa cái gì?

Bây giờ nội tình của Viêm Hoàng tông đã không hề kém hơn siêu cấp thế lực như Đệ Nhất Danh Sơn. Mà so với Đệ Nhất Danh Sơn, Thanh Khâu kém cỏi cũng không phải chỉ một chút nửa điểm.

- Thanh Ngả, hiện tại ngươi còn có lời gì để nói?

Thôi Hoa Hoa gầm thét về phía Thanh Ngả.

Thanh Ngả rùng mình một cái.

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì?

- Sưu hồn.

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

Đối với nữ nhân rắn động như vậy, Diệp Hạo không hề có một chút hảo cảm nào.

Nói đến đây đột nhiên Diệp Hạo nghĩ đến một vấn đề, hắn nhìn về phía Bạch Vũ bên người nói.

- Vì sao vừa rồi ngươi không sưu hồn?

Ánh mắt Bạch Vũ lóe lên một cái không trả lời.

- Ta nghe nói việc Bạch Vũ thích nhất là làm nhục Nhân tộc.

Lúc này Hiểu Phong cười khổ nói.

- Có lẽ hắn cảm thấy thông qua việc làm nhục hắn sẽ có thứ hắn muốn. Lùi một bước, dù không đạt được thứ hắn muốn, đến lúc chỉ cần sưu hồn là được.

Ánh mắt Diệp Hạo nhìn Bạch Vũ càng trở nên âm trầm.

- Ta cảm thấy dạng cặn bã như ngươi rất thích hợp điểm thiên đăng.

Nghe vậy Bạch Vũ không khỏi rùng mình một cái.

Điểm thiên đăng?

Loại đau khổ này không mấy tu sĩ có thể tiếp nhận được.

Nhưng ngay sau đó hắn cũng bình tĩnh lại. Hắn tin chuyện này chẳng mấy chốc sẽ truyền đến trong tai cao tầng trong tộc, mặc kệ Diệp Hạo có thân phận kinh người thế nào, đều phải đầu hàng thôi.

Điểm ta thiên đăng?

Ngươi cũng phải có cơ hội này đã.

- Ta tới.

Hiểu Hàm nói xong nhanh chóng tiến lên chuẩn bị lục soát hồn phách của Thanh Ngảu, nhưng lại bị Hiểu Lượng ngăn cản.

- Ta không đồng ý cho ngươi sưu hồn.

Hiểu Lượng trầm mặt nói.

- Nhị thúc, ngươi phải cho ta một lý do.

Hiểu Hàm nhìn về phía Hiểu Lượng gằng từng chữ một.

- Nàng là trưởng bối của ngươi, cũng là thím của ngươi.

- Trưởng bối? Ha ha.

Nghe đến đây Hiểu Hàm không khỏi nở nụ cười.

- Ngươi có biết nếu không phải nhờ công tử, một nhà ba người chúng ta đều đã mất mạng rồi.

- Ta tin Thanh Ngả sẽ không làm chuyện như vậy.

Hiểu Lượng nghiêm túc nói.

- Nhị đệ, chuyện này chỉ sợ ngươi không thể quản được nữa rồi.

Khiến Hiểu Lượng không ngờ rằng Hiểu Phong lại nói như vậy.

- Ta không biết vì sao Thanh Ngả lại nói cho Bạch Vũ Thần Vương biết nhà ta có Tử La thần hoa? Nhưng ta chỉ có thể nói cho người biết…nếu không phải nhờ vị công tử này, ta sẽ bị đóng đinh ở trên cây cột, đại tẩu người bị đánh đến chết, đúng rồi, Hiểu Hàm cũng sẽ bị người ta vũ nhục mà chết.

Hiểu Phong nhìn Hiểu Lượng nói.

- Ba mạng người, ngươi chỉ dùng một câu nhẽ bẫng là muốn bỏ qua sao?

Hiểu Lượng xúc động.

Sau một lúc mới quỳ xuống trước mặt Hiểu Phong.

- Ta biết đây là do Thanh Ngả sai, nhưng dù thế nào nàng cũng là thê tử của ta, van cầu đại ca cho nàng một cơ hội.

- Thứ ngươi muốn thật nhiều.

Thôi Hoa Hoa nói xong liền dùng một kiếm đâm vào trái tim Thanh Ngả.

Thanh Ngả quang quác một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt nàng tràn đầy hoảng sợ.

- Hiểu Lượng, cứu ta.

Hiểu Lượng vội vàng móc ra một viên Liệu Thương đan từ trong ngực ra.

Sau khi Thanh Ngả nuốt vào vẫn không thấy khá hơn.

- Cứu ta, cứu ta, cứu ta.

Thanh Ngả cảm nhận được sinh mệnh của mình đang trôi đi nhanh chóng.

Trên trán Hiểu Lượng nhanh chóng tràn đầy mồ hôi, khi hắn nhìn thấy Diệp Hạo, hắn lập tức quỳ bò qua.

- Van cầu ngươi, mau cứu nàng.

Hiểu Lượng vừa nói vừa dập đầu.

Diệp Hạo nhìn về phía Hiểu Hàm nói.

- Các ngươi quyết định thế nào?

Ánh mắt Hiểu Hàm lộ ra một tia giằng co, mấy hơi thở sau mới nhẹ nhàng thởi dài.

- Được rồi, cứu nàng.

Cuối cùng Hiểu Hàm vẫn không thể vượt qua được cửa ải cuối cùng kia.

Diệp Hạo vung tay lên, một tia đan khí nhu hòa liền tràn vào trong cơ thể Thanh Ngả.

Thương thể của Thanh Ngả không còn dữ tợn như trước nữa.

- Bây giờ có thể nói lý do vì sao ngươi muốn hãm hại một nhà Hiểu Hàm chưa?

Diệp Hạo thản nhiên hỏi.

- Ta.

Ánh mắt Thanh Ngả lấp lóe nói.

- Hiện giờ ta chỉ mới trì hoãn thương thể của ngươi, nhưng ngươi muốn sống tiếp, vậy phải nhìn vào biểu hiện của ngươi rồi.

- Ta không thể nhìn nổi cảnh một nhà Hiểu Hàm tốt hơn nhà ta.

Thanh Ngả cắn răng rồi nói.

- Chỉ bởi vì vậy mà ngươi hãm hại một nhà Hiểu Hàm?

Diệp Hạo kinh ngạc nói.

Lý do này quả thực khó thể tưởng tượng được.

- Dựa vào cái gì nhà hắn có dòng dõi, mà nhà ta lại không có?

Thanh Ngả nói đến đây trong mắt lóe lên thần sắc xanh biếc.

- Ta muốn khiến nhà hắn cửa nát nhà tan.

Hiểu Lượng bị choáng váng.

Hắn đương nhiên biết tâm tính của Thanh Ngả không được tốt lắm. Nhưng bất kể thế nào hắn cũng không ngờ rằng nó lại đến mức độ này.

- Còn cứu không?

Diệp Hạo nhìn về phía Hiểu Hàm nói.

- Cứu.

Hiểu Hàm yên lặng một hồi.

- Nhưng từ hôm nay trở đi nhà ta sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với nhà hắn nữa.

- Được.

Diệp Hạo nói xong lại vung ra một sơi đan khí, sợi đan khí nào giúp Thanh Ngả chữa khỏi thương thể đến bảy, tám phần.

- Chúng ta đi thôi.

Hiểu Hàm nhìn Hiểu Lượng thật sâu một lần rồi xoay người rời khỏi.

Hiểu Hàm biết lần này đi, sau này rất khó có thể gặp lại.

- Sau này sống cho tốt.

Hiểu Phong nhẹ nhàng thở dài nói.

Cách làm của Hiểu Lượng, Hiểu Phong có thể hiểu được nhưng hắn không tán thành.

- Đại ca, các ngươi muốn đi đâu?

Hiểu Lượng đột nhiên nhận ra.

- Rời khỏi Thanh Khâu.

- Đi đâu?

- Chuyện này không thể để cho ngươi biết.

Hiểu Phong nói xong câu đó liền dắt theo Thôi Hoa Hoa rời khỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận