Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1669: Đệ Nhất Phường

Đệ Nhất Phường!

Nhìn thấy tên này Diệp Hạo tò mò hỏi:

- Ngươi muốn mua quần áo?

Đệ Nhất Phường này hắn biết.

Bởi vì trước đó, Trần Nguyệt Lan đã mua quần áo ở đây.

Nghe nói Đệ Nhất Phường là hiệu may cao cấp nhất Thần Thành.

- Có vấn đề?

Dạ Tuyền hỏi lại.

- Chỉ cảm thấy nữ hài như ngươi có lẽ không dính khói lửa trần gian mới đúng.

Diệp Hạo cân nhắc một chút ngôn ngữ nói.

- Ta có thể hiểu ngươi đang khen ta không?

Ánh mắt Dạ Tuyền sáng lên.

- Ngươi đoán xem.

- Không có.

Dạ Tuyền hừ một tiếng Rồi tiến vào Đệ Nhất Phường.

Đệ Nhất Phường vẫn không có bao nhiêu Tu Sĩ.

Cho dù đủ loại dấu hiệu cho thấy thiên địa khôi phục, nhưng rất nhiều Tu Sĩ vẫn không dám xài tiền bậy bạ.

Vừa mới đi vào, ánh mắt Dạ Tuyền rơi lên một cái váy áo màu đỏ.

Nhìn chiếc váy áo này, cho dù chế tác hay kiểu dáng cũng có thể xưng thượng hạng.

Quan trọng hơn là nó được làm bằng Thủy Vân Ti.

Thủy Vân Ti a.

Cho dù Thần Quốc thời Đỉnh Phong cũng thuộc về sản phẩm khan hiếm.

- Lão bản, ta muốn cái váy này.

Dạ Tuyền chỉ cái váy nói.

- Vị tiểu thư này, ngươi thật có ánh mắt. Cái váy áo này ta cất giữ hơn ba trăm năm, nếu không phải cảm thấy giờ thiên địa khôi phục, chắc chắn sẽ không bán.

Một trung niên phụ nhân cười nói.

Thật ra, nàng còn một câu không nói.

Coi như nàng lấy ra bán cũng làm gì có ai mua?

Trung niên phụ nhân vừa nói vừa lấy cái váy xuống.

Mà lúc này, một giọng nói ngạc nhiên vang lên.

- Cao Phong, cái váy áo này thật xinh đẹp.

- Tiểu Ngư thích thì mua.

Nam tử gọi Cao Phong cười nói, sau đó nhìn về phía phụ nhân:

- Lão bản, bao cái váy này lại cho ta.

Nghe vậy, trung niên phụ nhân khó xử nhìn nam tử:

- Vị Công Tử này, thật xin lỗi, cái váy đã được vị tiểu thư này mua trước rồi.

Trương Cao Phong nhìn về phía Dạ Tuyền thản nhiên nói:

- Vị hôn thê của ta coi trọng bộ y phục này.

Nói xong những lời này, Trương Cao Phong chỉ vào những bộ quần áo còn lại nói:

- Ngươi có thể tùy ý chọn chọn một kiện, ta trả tiền.

- Ta nhìn trúng cái này.

Dạ Tuyền thản nhiên nói.

Dạ Tuyền là người nối nghiệp do Tử Kinh bồi dưỡng.

Tâm cao ngạo cỡ nào?

Trương Cao Phong cũng xứng trước mặt nàng làm lão sói vẫy đuôi?

- Ta có ý tốt giúp ngươi, đối với ngươi không có chỗ xấu.

Trương Cao Phong thaays Dạ Tuyền không biết tốt xấu, lời nói toát ra tia cảnh cáo.

- Lời này ta vừa vặn tặng cho ngươi.

Dạ Tuyền lạnh lùng đáp.

Ánh mắt Trương Cao Phong lộ vẻ tức giận:

- Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt rồi.

- Người trẻ tuổi, ta khuyên ngươi một câu.

Lúc này, Diệp Hạo mở miệng nói:

- Không nên cùng vị này đối đầu, bối cảnh sau lưng của nàng rất sâu, so với ta còn sâu hơn nhiều.

- So với ngươi thì sâu bao nhiêu?

Vẻ mặt Trương Cao Phong kiêu căng nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi có bối cảnh gì?

- Ta cảm thấy bối cảnh của ta khẳng định sâu hơn ngươi.

Diệp Hạo cười híp mắt lên tiếng.

- Ngươi biết cha ta là ai không?

Trương Cao Phong nhìn Diệp Hạo giống như một tôm tép nhãi nhép.

- Ta và ngươi đang so bối cảnh của ta, ngươi nhắc đến phụ thân ngươi làm cái gì?

Diệp Hạo cảm thấy gia hỏa này không nói quy tắc.

- Vậy ngươi trừng lớn mắt chó ra nhìn cho rõ.

Trương Cao Phong lấy ra một lệnh bài treo lên hông mình.

Diệp Hạo nhìn qua.

- Bá Tước a.

Diệp Hạo chậc chậc nói:

- Không tệ đó.

Diệp Hạo biết thế hệ trẻ bình thường đều là Tử Tước.

Mà Trương Cao Phong lại tuổi này đã thụ phong Bá Tước.

Chuyện này cho thấy cái gì?

Diệp Hạo rất rõ ràng.

Hoặc Trương Cao Phong ngưu bức, hoặc cha hắn ngưu bức.

- Nhìn thấy Bá Tước còn không hành lễ.

Nữ tử gọi Tiểu Ngư lộ vẻ coi thường nói.

- Trùng hợp ta cũng có một tấm lệnh bài.

Diệp Hạo nhìn nữ tử kia một chút sau đó lấy ra một tấm lệnh bài.

- Ngươi có lệnh bài thì sẽ không cần hướng vị hôn phu ta hành lễ?

Nói đến một chữ cuối cùng, nữ tử chợt im bặt lại, giống như một con vịt bỗng nhiên bị nắm yết hầu.

Con ngươi Trương Cao Phong co rụt.

- Công Tước.

- Vậy đó.

Diệp Hạo cười nói.

- Ngươi còn trẻ như vậy, làm sao có thể là Công Tước?

Vẻ mặt Trương Cao Phong kịch biến, quát.

Diệp Hạo cười cười khôi phục tướng mạo.

- Trung Dũng Công.

Trương Cao Phong liên tiếp lùi lại mấy bước, thân thể run rẩy kịch liệt.

Đám hoàn khố bọn hắn sớm đã được khuyên bảo, trong Thần Thành tuyệt đối không thể đắc tội Diệp Thiên.

Người ta là đại hồng nhân trước mặt Tử Kinh a.

Trương Cao Phong không nghĩ tới mình đắc tội vị này.

- Trung Dũng Công, ta —— ta —— ta.

Trương Cao Phong không lưu loát nói.

- Thật ra, ngươi đắc tội ta không có cái gì, quan trọng là ngươi đắc tội vị này!

Diệp Hạo chỉ vào Dạ Tuyền nói.

Trương Cao Phong nhìn về phía Dạ Tuyền.

Không biết!

Nhưng hắn chợt nghĩ đến trước đó, Diệp Hạo có nói qua.

Bối cảnh vị này còn sâu hơn hắn?

Cả Thần Thành, nữ tử có bối cảnh sâu hơn Diệp Hạo có ai?

Hình như chỉ có hai vị.

Một vị là thành chủ đại nhân, nhưng mà thành chủ có thể bài trừ.

Chỉ còn lại vị kia.

Nghĩ đến đó, Trương Cao Phong nhìn Dạ Tuyền như sắp khóc:

- Dạ Tuyền đại nhân, ta —— ta sai rồi.

- Chuyện này ta sẽ lên báo Hình Bộ.

Dạ Tuyền lạnh lùng nhìn về Trương Cao Phong nói:

- Ta muốn biết cha ngươi đến cùng tham ô bao nhiêu tiền, để cho ngươi cũng có năng lực mua sắm tại Thủy Vân Ti.

- Dạ Tuyền đại nhân.

Trương Cao Phong phù một tiếng quỳ trước mặt Dạ Tuyền:

- Xin ngài niệm tình ta vi phạm lần đầu mà bỏ qua cho ta lần này đi.

- Vừa rồi ngươi cũng khuyên bảo ta, đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.

Dạ Tuyền thản nhiên nói.

- Ta —— ta.

Trương Cao Phong nhất thời không biết nên giải thích thế nào?

- Cha ngươi là ai?

Diệp Hạo nhìn Trương Cao Phong đột nhiên nghĩ đến một người.

- Gia phụ Trương Giản Chi.

Trương Cao Phong vội nói.

- Khó trách ta cảm thấy ngươi và Trương Giản Chi có ba phần giống nhau.

Trên mặt Diệp Hạo lộ ra vẻ hiểu rõ:

- Đi gọi cha ngươi đi.

Trương Cao Phong len lén liếc một cái Dạ Tuyền.

- Lỗ tai điếc sao?

Dạ Tuyền lạnh lùng nói.

Trương Cao Phong như được đại xá ngay cả vị hôn thê cũng không để ý tới vội vàng chạy về Công Hội.

- Cao Phong.

Nữ tử gọi Tiểu Ngư muốn rời đi nhưng bên tai vang lên giọng nói của Dạ Tuyền.

- Ai cho ngươi đi?

Thân thể Tiểu Ngư cứng đờ, khuôn mặt cầu khẩn nói:

- Dạ Tuyền đại nhân, vừa rồi ta không biết là ngươi. Nếu biết ta vạn vạn không dám mạo phạm đâu.

- Ý của ngươi là nếu đổi lại người khác thì có thể tùy ý khi dễ?

Dạ Tuyền lạnh lùng chất vấn.

Tiểu Ngư nghe vậy, trì trệ.

Không thể không nói, trí thông minh của nữ nhân này có vấn đề.

Cho dù trong lòng ngươi nghĩ như vậy. Nhưng ngươi cũng không thể nói ra chứ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận