Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2356: Ỷ Vào Tu Vi

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Ai dám cướp giết Diệp Hạo?

Cho dù Chuẩn Hoàng thế lực cũng không có lá gan này.

Chí ít ra bên ngoài cũng không ai dám.

-Công tử, sắp tới người có tính toán gì không?

Kim Thành nhẹ giọng hỏi.

-U Lan thành.

Diệp Hạo nói ra một cái tên.

-U Lan thành?

Ánh mắt Kim Thành lộ ra vẻ ngờ vực

-Ta chưa từng nghe qua thành này.

-U Lan thành ở Đông Vực.

Nho Sùng Minh lại mở miệng nói.

Nhìn thấy tất cả mọi người nhìn mình, Nho Sùng Minh nói tiếp

-Ta biết rõ U Lan thành bởi vì khoảng thời gian này họ đang đại chiến cùng ba tông môn Hợp Thần cấp.

-Có biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì không?

Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi.

-Nghe nói Tôn gia tìm được một mạch khoáng, nhưng bị nhân viên tình báo Thiết Quyền phát hiện, sau đó Tông chủ Thiết Quyền tông tới cửa yêu cầu cùng Tôn gia khai phát, sau khi bị cự tuyệt Thiết Quyền tông liền đâm thọt chuyện này cho Hỏa Lang tộc và Bạch Ma tộc.

Nho Sùng Minh nói.

- Thực lực Tôn gia thế nào ?

- Thực lực tôn gia vượt qua Thiết Quyền tông, nhưng đối mặt với ba đại thế lực liên thủ, vẫn có chút chênh lệch .

Nho Sùng Minh đáp.

-Nhưng mà Tôn gia vẫn có một ít thực lực, ba nhà cũng chưa đụng tới được đến Tổ địa của họ.

Nghe Nho Sùng Minh nói thế, hắn tắt ngay suy nghĩ tham gia vào.

Không qua bao lâu, từng món ăn mỹ vị được đưa tới.

Nho Sùng Minh nhìn Triệu Vị Ương ăn như gió cuốn mấy tan, trong mắt vẫn lộ vẻ kinh ngạc.

Vừa rồi Nho Sùng Minh dò thăm thân phận Triệu Vị Ương.

Diệp Hạo chỉ nói ra hai chữ...Thần Vương!

Thần Vương?

Sau khi biết rõ điều này, hắn cứ Triệu Vị Ương kia chính là tồn tại cao cao tại thượng, nhưng ai có thể ngờ cô nàng này lại giống như là ếch ngồi đáy giếng, cái gì cũng không biết.

Nhưng cho dù trong lòng Nho Sùng Minh nghĩ như vậy nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện ra gì khác.

Sức ăn Thần Vương lớn biết bao?

Triệu Vị Ương nếu ăn thật thì một con trâu cũng ăn hết .

Bởi vậy dọn xong một trăm lẻ tám món mà trên mặt Triệu Vị Ương vẫn lộ ra vẻ chưa thỏa mãn.

-Đi thôi.

Diệp Hạo cười nói.

-Ta còn chưa có ăn no đây?

-Về tới tông môn, ta cho cô ăn no đủ.

-Ta còn muốn ăn đồ ăn ở đây

-Đến lúc đó ta mời đầu bếp ở đây về cho cô.

-Được.

Triệu Vị Ương nheo cặp mắt cười đáp.

Rời khỏi Phong Ma Thành, Diệp Hạo triệu hoán một chiếc Hợp Thần cấp vân chu

-Kim Thành, ngươi lại thôi động đi.

Hợp Thần cấp vân chu cần cường giả Hợp Thần thôi động mới có thể bộc phát ra tốc độ Hợp Thần cấp.

Kim Thành bây giờ là Hợp Thần cảnh tầng tám.

Dù ở Thần Vực cũng là cao thủ tuyệt đối.

Bởi vậy hắn hoàn toàn có thể điều khiến chiếc vân chu này .

Còn nữa Kim Thành mơ hồ ý thức được U Lan thành Tôn gia và Diệp Hạo có quan hệ mật thiết, điều này khiến hắn điên cuồng thúc giục tu vi bản thân.

Đợi đến lúc tu vi hắn hao hết thì giao lại vân chu giao cho Nho Sùng Minh.

Nho Sùng Minh hiện tại cũng không phải kẻ yếu.

Hợp Thần tầng bảy.

Hai người thay nhau hai lần, vân chu rốt cuộc đã tới Đông Vực.

Đến Đông Vực vẫn không ngừng lại mà cứ thế chạy về phía U Lan thành.

-Bây giờ đi Tử Lan thành.

Diệp Hạo thu hồi lệnh bài mở miệng nói.

Nho Sùng Minh gật đầu một cái lái vân chu đi về hướng Tử Lan thành.

-Sao lại đột nhiên đi Tử Lan thành?

Triệu Vị Ương hiếu kỳ hỏi.

-Vừa rồi ta nhận được tin tức đích hệ tử tôn Tôn gia, Tôn Tử Mặc đang ở Tử Lan thành mời chào hào kiệt thiên hạ.

Diệp Hạo nhẹ nói

-Ta muốn xem thử Tôn Tử Mặc như thế nào?

Diệp Hạo vừa rồi thông qua lệnh bài liên lạc với Thiên Nhãn biết được một chút tin tức của Tôn gia U Lan thành.

Biết rõ Tôn gia trong thời gian ngắn không có việc gì, Diệp Hạo nảy ra ý nghĩ điều tra tâm tư bọn họ.

Tử Lan thành!

Vân chu đến gần Tử Lan thành thì Diệp Hạo ra lệnh cho vân chu hạ xuống, đi tới cửa thành thì thấy một tấm bố cáo to lớn.

Nội dung bố cáo chính là Tôn gia trọng kim tuyển nhận thiên hạ hào kiệt.

-Tử Thần cảnh tu sĩ một ngày cầm một vạn trung phẩm thần thạch.

-Sinh Thần cảnh cường giả một ngày có thể lấy được mười vạn trung phẩm thần thạch.

-Hợp Thần cảnh cường giả một ngày có thể nhận trăm vạn trung phẩm thần thạch.

-Tôn gia lần này bỏ ra tài vật lớn quá.

-Có thể tưởng tượng được dù Tôn gia lần này đánh bại Thiết Quyền tông cũng phải thương cân động cốt.

-Ta muốn biết rõ Tôn gia lấy đâu ra nhiều thần thạch như vậy?

-Tôn gia nhất định sẽ thực hiện lời hứa, chỉ là thần thạch này không dễ cầm, ngươi cầm lấy thì phải liều mạng cho họ.

-Chẳng lẽ ngươi cho rằng Tôn gia là nơi moi tiền?

-Ta nghe nói Tôn gia, Tôn Tử Mặc trước mặt mọi người nói lần này nàng sẽ chọn một vị hôn phu trong đám hào kiệt trợ giúp Tôn gia.

-Thật hay giả?

-Điều này còn giả à?

-Tôn Tử Mặc ôn nhu hiền thục, nếu ai có thể cưới được nàng, chắc sẽ bị người khác hâm mộ chết mất ?

Nghe bốn phía thảo luận ,Diệp Hạo cười cười đi về phía Tử Lan thành.

Đến phủ đệ thành chủ, Diệp Hạo phát hiện nơi này đã sớm kín người hết chỗ.

Những tu sĩ này xếp thành tám hàng dài sốt ruột chờ đợi trước cửa.

-Công tử, có muốn ta gọi Tôn Tử Mặc ra không ?

Nho Sùng Minh nhẹ nhàng nói.

Diệp Hạo còn chưa nói gì, một thanh niên đã cau mày nói

-Gọi Tử Mặc nữ thần đi ra? Ngươi cho rằng ngươi là ai a?

Sắc mặt Nho Sùng Minh bất thiện nhìn thanh niên kia

-Ta là ai không quan hệ gì với ngươi.

-Rất mạnh miệng? Nhà nào thế?

Thanh niên kia bóp bóp nắm tay nói.

-Công tử, ta muốn đánh hắn

Nho Sùng Minh nhìn về phía Diệp Hạo.

-Muốn làm thì cứ làm.

Diệp Hạo nhún vai nói.

Nho Sùng Minh đi lên một bàn tay phất qua đã khiến thanh niên kia bất tỉnh.

-Tử Thần cảnh tầng một cũng dám khua môi múa mép với ta?

Nho Sùng Minh vừa nói vừa đạp thanh niên kia một cước.

-Các hạ thân làm cao nhân tiền bối, lại xuất thủ với vãn bối? Có phải hơi quá?

Lúc này một trung niên ẩn thân đi ra.

Nho Sùng Minh nhìn trung niên kia một cái nói

-Nếu biết ta là cao nhân tiền bối, vẫn bất kính với ta? Ta không giết hắn cũng coi như khách khí rồi.

-Ngươi.

Trung niên kia tức giận chỉ Nho Sùng Minh.

Nho Sùng Minh cũng không thèm nhìn hắn một cái.

Trung niên kia đang muốn nói gì thì bỗng nhiên nghe được từng đạo thanh âm kinh hô, thanh âm kia vang lên trung niên thấy được một tuyệt sắc mỹ nhân từ trong đại sảnh bước ra.

Hắn lập tức ý thức được vị kia là ai?

-Tôn tiểu thư, còn xin ngươi chủ trì công đạo cho công tử nhà ta?

Con ngươi trung niên kia đảo một vòng cao giọng hô.

Tôn Tử Mặc thân mặc váy dài màu xanh, trên mặt thoa lớp phấn mỏng nhàn nhạt, chưa nói tới đến kinh diễm cỡ nào, nhưng trong xương cốt có cảm giác uyển chuyển khiến người khác có cảm giác người khỏe mạnh tràn đầy sức sống.

Nghe vậy Tôn Tử Mặc đi tới bên cạnh trung niên kia

-Đã xảy ra chuyện gì?

Thanh âm của nàng rất nhẹ nhàng, giống như tia nước nhỏ, nhẹ nhàng chảy vào lòng người.

-Công tử nhà ta đang yên ổn xếp hàng, thì mấy vị này ỷ vào tu vi cao nên hạ độc thủ với công tử.

Trung niên kia không để ý đến mặt mũi kêu than .
Bạn cần đăng nhập để bình luận