Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1245: Yêu Nghiệt Vẫn Lạc

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

Tranh tranh như trời ngâm, rộng lớn như lôi đình, kinh khủng đến Đỉnh Phong.

Hai đạo Kiếm Quang như hai đạo kinh lôi hung hăng đụng vào nhau giữa không trung.

Dù Diệp Hạo liều mạng vận chuyển Vô Thượng Kim Thân cũng khó có thể ngăn chặn phản chấn lên tạng phủ, một ngụm máu tưới dọc theo yết hầu hắn vọt ra, nhưng hắn cố gắng nuốt xuống.

Diệp Hạo bị tình trạng như vậy, Long Ngạo càng thêm không chịu nỗi.

Hắn lảo đảo lui lại vài bước, liên tục phun ra hai ngụm máu tươi mới hơi dễ nhìn một chút.

Mà khi Long Ngạo nhìn thấy Kiếm Quyết của bản thân bị áp chế, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, chợt trong miệng hắn phun ra một đám ký tự thần bí, mỗi ký tự đều Huyền Ảo vô cùng, mà khi thời điểm những ký tự này tổ hợp với nhau tạo thành một án văn chương, Yên Diệt Chi Kiếm trong nháy mắt như có được năng lượng gia trì, bùng nỗ vượt qua Vạn Kiếm Quyết do Diệp Hạo đánh ra.

- Đây là Thần Thông gì?

Diệp Hạo mở miệng hỏi.

- Ta ngẫu nhiên tìm được trong một Động Phủ, Thần Thông gọi—— Gia Trì Chi Thuật.

Long Ngạo đáp.

- Tu luyện tới cực hạn có thể gia trì gấp đôi chiến lực, đáng tiếc ta chỉ có thể gia trì cho tự thân gấp 1 lần chiến lực. Nếu không, năm đó ta sẽ không chết.

Long Ngạo xong, trong mắt đầy vẻ cô đơn.

Hắn thật không cam tâm.

Chỉ cần không vẫn lạc, có khả năng đạt đến Tiên Vương Đỉnh Phong.

- Chỉ vẫn lạc sớm một chút mà thôi, không có gì phải tiếc nuối cả.

Lúc này Diệp Hạo mở miệng nói:

- Thượng Cổ đại kiếp sắp đến, ngoại trừ cường giả Bán Thần ra, Tiên Vương Đỉnh Phong cũng không có bao nhiêu người sống sót.

Tiên Vương Đỉnh Phong không phải không thể sống sót.

Bọn họ ngoại trừ có được che chở của cường giả Bán Thần cũng có thể thông qua Dị Bảo hiếm có.

Không nói kẻ khác, Thạc Quả là một ví dụ điển hình.

Thạc Quả nhất định là Tu Sĩ Thượng Cổ, không phải vẫn sống đến hiện tại sao.

- Nói có đạo lý, bất quá bây giờ ngươi nên lo lắng bản thân mình đi.

Long Ngạo tán đồng lời Diệp Hạ, nhưng lại cười nói.

- Chỉ cần ngươi không tiếp nổi một kích này của ta thì có khả năng vẫn lạc.

- Vẫn lạc? Ngươi nghĩ nhiều rồi.

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.

- Ngươi có gia trì chi thuật, ta có siêu việt cực hạn.

Diệp Hạo nói xong, trong miệng cũng phun ra một đạo ký tự thần bí, những ký tự này có quang trạch và ba động mạnh hơn của Long Ngạo, mà thời điểm chúng tổ hợp thành một thiên văn chương hùng vĩ, năng lượng trên đạo Kiếm Quang của Diệp Hạo nở rộ gấp 2 lần.

Kiếm Quang của Long Ngạo chỉ giữ vững được một vài hô hấp rồi ầm ầm vỡ nát.

Con ngươi Long Ngạo không khỏi hung hăng co rụt lại, sau một khắc hắn như muốn nói điều gì đó, những đã bị Kiếm Quang thôn phệ.

Nhìn Long Ngạo hóa thành tro tàn, Diệp Hạo không khỏi thở dài.

Thiên Kiêu như thế nào, Cự Đầu lại làm sao chứ?

Không đột phá Thần Cảnh cuối cùng cũng vẫn lạc.

Diệp Hạo bình phục một chút rồi nói:

- Khiêu chiến Tiên Tôn Lục Chuyển.

Diệp Hạo cảm thấy bản thân nên điệu thấp một chút mới tốt.

Sau một khắc, trước mặt hắn xuất hiện một thanh niên nhìn qua không có bao nhiêu tuổi.

Không biết tại sao thanh niên này cho Diệp Hạo một cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Phải biết loại nguy hiểm này cho dù Long Ngạo đều không làm được.

- Ngươi là ai?

Diệp Hạo hỏi.

- Thượng Cổ Ngọc Huyền.

Thanh niên kia nhìn Diệp Hạo thản nhiên nói:

- Tu vi không giới thiệu.

Hắn dừng một chút nói tiếp:

- Tiên Tôn Tam Chuyển, ta muốn biết người nào cho ngươi dũng khí khiêu chiến ta?

- Ta vừa mới đánh bại Tiên Tôn Thập Nhị Chuyển Long Ngạo.

Diệp Hạo mơ hồ đoán được cái gì.

Lời hắn vừa nói làm Ngọc Huyền có chút kinh ngạc, nhưng vẫn lắc đầu.

- Dù ngươi đánh bại Long Ngạo cũng không có tư cách tự ngạo trước mặt ta.

- Luận chiến lực ngươi chỉ cao hơn ta ba cảnh giới thôi.

Lúc này Diệp Hạo minh bạch vị trước mắt này là Yêu Nghiệt thời Thượng Cổ.

Bản thân lại gặp phải.

Diệp Hạo chỉ có thể cười khổ trong lòng.

Dù gặp được yêu nghiệt nhưng không có gì phải sợ cả.

Thủ đoạn Diệp Hạo cũng không phải phổ thông Yêu Nghiệt có thể so sánh.

- Ba cảnh giới đủ để ngược sát ngươi.

- Tiền đề là ngươi có tư cách này.

Oanh!

Thoại âm Diệp Hạo vừa ra, thân ảnh Ngọc Huyền đã biến mất, đợi đến khi hắn xuất hiện đã đứng đối diện Diệp Hạo.

Nhanh!

Nhanh!

Nhanh!

Dù Diệp Hạo tinh thông Không Gian Chi Thuật vẫn chỉ bắt được một chút dấu vết Ngọc Huyền để lại thôi.

Lui!

Diệp Hạo không đối cứng.

Mà lựa chọn lui lại.

Ngọc Huyền mang theo uy mà đến, khí thế kéo dài, chiến lực vào thời điểm cao nhất.

Mà Diệp Hạo lúc này xuất thần thông uy lực lại giảm bớt đi nhiều.

- Chạy đi đâu?

Ngọc Huyền hét lớn.

Rống to một tiếng.

Sơn Hà phá toái.

Thiên Địa Tịch Diệt.

Diệp Hạo chỉ cảm thấy Đại Não lâm vào huyễn cảnh, đợi đến thời điểm khôi phục thanh minh, chỉ thấy chỗ sâu con ngươi hắn xuất hiện một đôi thiết quyền, đánh về trái tim hắn.

Cường thế vô cùng.

Nhìn thấy một màn này, trong mắt Diệp Hạo lóe lên một đạo tàn khốc.

Lưu Ly Ấn.

Vạn Kiếm Ấn.

Hai đại Cổ Ấn cùng một thời gian thôi động.

Toàn thân Diệp Hạo tràn ngập từng đạo lưu ly, đồng thời một đạo Chiến Kiếm kinh thế chém tới phía trước.

Răng rắc!

Hư không phá toái, Càn Khôn điên đảo, Âm Dương thay đổi, Ngũ Hành hỗn loạn.

Diệp Hạo kêu rên một tiếng phun ra một ngụm máu.

Dù hắn vận chuyển Lưu Ly Cổ Ấn, Vô Thượng Kim Thân, nhưng thân thể vẫn bị trọng thương.

Mượn dư ba va chạm, thân hình Diệp Hạo nhanh chóng lui lại. Thời điểm lui lại này, con ngươi hắn trở nên sắc bén.

Ngọc Huyền thật rất mạnh.

Mà cũng hợp tình hợp lí.

Đối phương là một Yêu Nghiệt, tu vi còn cao hơn so với hắn.

Còn có Thần Thông hắn tu luyện cũng không phải Long Ngạo có thể so sánh, Diệp Hạo đoán vô luận Âm Ba Chi Thuật hay Quyền Thuật, đều bắt nguồn từ Bán Thần cường giả.

- Nhận thua đi, ta cho ngươi chết có thể diện một chút.

Ngọc Huyền đứng đằng xa chắp tay nói.

- Để ta nhận thua, ngươi còn chưa đủ tư cách.

Diệp Hạo nói xong, bắt đầu trao đổi tạo hóa bên trong Thức Hải.

Thiên Đạo Chi Kiếm!

Nhìn thấy giữa không trung xuất hiện Thiên Đạo Chi Kiếm, trên mặt Ngọc Huyền lộ ra thần sắc chấn kinh.

Thẩm Phán Chi Kiếm!

Chí Cao Vô Thượng!

Ngọc Huyền không biết tại sao trong lòng mình sinh ra tâm tư không thể ngăn cản!

Bất quá hắn cũng không phải thường nhân.

Rất nhanh đã đè ép loại tâm tư này xuống.

Chợt Ngọc Huyền lạnh lùng quát:

- Thiên nếu trảm ta, ta liền trảm Thiên.

Tiếng nói vừa ra, Ngọc Huyền vẫy tay, trong tay xuất hiện một chuôi Trường Thương.

Trường Thương như Long, gào thét như gió.

Ngọc Huyền mang theo Trường Thương đâm tới Thiên Đạo Chi Kiếm, trong mắt Diệp Hạo lộ vẻ chấn động.

Bởi vì giờ khắc này, Ngọc Huyền như cùng Trường Thương hóa thành một thể.

Nhân Thương Hợp Nhất.

Diệp Hạo biết rõ đây là một loại cảnh giới rất khó đạt đến.

Không nghĩ đến Ngọc Huyền ở Tiên Tôn Lục Chuyển đã làm được.

Mũi thương chói mắt xé rách tất cả, cho dù Thiên Đạo Chi Kiếm cũng không thể che lấp mũi thương này, mà trong sát na cả hai chạm vào nhau, Diệp Hạo cảm thấy cảm quan mình đã bị tước đoạt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận