Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3277: Đế Cơ Kinh Diễm

Thược Dược liếc Diệp Hạo một cái.

Thu phục Đế Cơ?

Ngươi chắc mình không phải đang nói đùa đấy chứ?

Thược Dược đi theo Đế Cơ cũng không phải một ngày hai ngày, nàng biết rõ cái tên Đế Cơ đại biểu cho cái gì.

Đế Cơ đứng đầu một thời đại.

Có thể dùng kinh diễm vạn cổ để hình dung.

Nhưng bây giờ Diệp Hạo lại phát rồ nói muốn thu phục Đế Cơ?

Ở trong lòng Thược Dược, không có một người nào có thể đánh bại được Đế Cơ.

Cho dù là Diệp Hạo cũng không được.

Lại càng không cần phải nói đến việc thu phục nàng.

- Ta nghĩ ngươi đến Phượng Hoàng tông không phải là vì gặp Đế Cơ nhỉ?

Thược Dược bình phục một hồi nhẹ giọng hỏi.

- Ta muốn tới thiên hà Chủng Thiên.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Giống như tiểu thư đã đoán.

Thược Dược nói xong liền dẫn đường.

- Đi theo ta.

Không qua bao lâu Thược Dược mang theo Diệp Hạo và Phượng Tuyết đi tới một không gian chồng chất.

Mà ở nơi này, Diệp Hạo nhìn thấy một bón người.

Thân ảnh kia núp trong sương mù, nhìn không rõ ràng.

Nhưng cho dù chỉ là hình dáng cũng đã đem tới cảm giác phong hoa tuyệt đại.

Thân ảnh kia tựa hồ dung hợp cùng với thiên địa.

Giờ này khắc này, nàng chính là bầu trời, bầu trời chính là nàng.

- Diệp Hạo bái kiến tiền bối.

Diệp Hạo cung kính hành lễ thân ảnh kia.

Thân ảnh kia đóng chặt hai mắt, không hề có một chút động tĩnh nào.

Trên mặt Diệp Hạo không hề lộ ra tia bất mãn nào.

Vị trước mắt hơn phân nửa chính là Cơ Phượng Hoàng trong truyền thuyết.

Diệp Hạo nào dám bất mãn chứ?

- Vị này là một hoá thân của Cơ Phượng Hoàng tiền tiền bối.

Lúc này Thược Dược giải thích.

- Hoá thân cũng mạnh hơn chiến khôi của ta gấp trăm ngàn lần.

Diệp Hạo lẩm bẩm nói.

Chiến khôi mà Diệp Hạo ngưng tụ có tu vi Kim Thế cảnh hậu kỳ.

Nhưng Diệp Hạo cảm thấy chiến khôi so với hoá thân của Cơ Phượng Hoàng, một người trên trời, một người dưới đất.

Chênh lệch giữa hai bên đến cái mức độ không thể tưởng tượng được.

Nhưng Diệp Hạo cũng không hề chán nản gì, hắn chắc chắn chờ đến khi hắn đạt tới Chúa Tể cảnh, hắn sẽ không thua Cơ Phượng Hoàng.

- Hoá thân của Cơ Phượng Hoàng tiền bối trấn giữ khe nứt này.

Thược Dược nói xong liền đưa cho Diệp Hạo và Phượng Tuyết một lệnh bài.

- Chờ chút nữa các ngươi đi qua cái lối này sẽ có thể tới thiên hà Chủng Thiên, nếu các ngươi muốn quay lại, chỉ cần bóp nát lệnh bài này là được.

- Lệnh bài này ai chuẩn bị cho chúng ta?

Ánh mắt Diệp Hạo loé lên nói.

- Tiểu thư.

Thược Dược nói khẽ.

- Thay ta nói lời cảm tạ đến Đế Cơ.

Diệp Hạo nói đến đây lại ngừng một chút nói.

- Đúng rồi, còn có nói cho Đế Cơ, ta thiếu nợ nàng một ân tình.

Sắc mặt Thược Dược biến đổi.

- Ngươi phải biết loại lời này không thể tuỳ tiện nói được.

Nhân tình, nợ thì phải trả.

- Ta biết rất rõ ta đang làm cái gì.

Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Những gì ngươi nói, ta sẽ chuyển lời cho nàng.

Thược Dược nghiêm túc hết sức nói.

- Đi thôi.

Diệp Hạo nói xong cũng nhanh chân bước vào khe nứt.

. . .

Khi Diệp Hạo rời đi, hai bóng người lẳng lặng nhìn theo phương hướng hắn rời khỏi.

Hai bóng người này, một người sắc bén có thể xuyên thủng cả bầu trời, người còn lại có khí tức cuồng nhiệt, dường như có thể thôn phệ cả thiên địa.

- Khương Sùng Minh, ngươi rất quan tâm đến đệ tử của mình nhỉ?

- Ta cũng chỉ có một đệ tử, ngươi cảm thấy ta có thể không quan tâm sao?

Khương Sùng Minh hừ lạnh một tiếng.

- Đệ tử của ngươi làm tổn thương đệ tử của ta, chuyện này không thể bỏ qua được.

Một thân ảnh khác lạnh lùng nói.

- Kiếp Lược chúa tể, quy tắc tranh đấu của thế hệ tuổi trẻ là do các ngươi quyết đinh, làm sao, bây giờ thấy đệ tử của ngươi bại liền nhịn không được mà ăn vạ sao?

Khương Sùng Minh liếc Kiếp Lược chúa tể một cái lãnh đạm nói.

- Tóm lại ngươi phải cho ta môt câu trả lời thoả đáng.

Kiếp Lược chúa tể nhìn thẳng vào mắt Khương Sùng Minh nghiêm túc nói.

- Câu trả lời thoả đáng? Ta cần phải làm điều đó sao?

Khương Sùng Minh cười lớn nói.

- Khương Sùng Minh, ta không tin ngươi có thể vệ hắn cả đời.

- Kiếp Lược chúa tể, hôm nay ta cũng nói cho ngươi biết.

Nụ cười trên mặt Khương Sùng Minh thu lại.

- Đệ tử của ta phàm là xảy ra chuyện gì, ta sẽ đi tìm ngươi đầu tiên.

- Ngươi đang uy hiếp ta?

Âm thanh của Kiếp Lược chúa tể vừa rơi xuống, không gian trong vòng tăm vạn dặm liền sụp xuống.

- Ta chỉ có một mình, không có gì phải sợ.

Khương Sùng Minh nhàn nhạt nói.

- Đệ tử của ta chỉ cần xảy ra chuyện, ta liền huỷ căn cơ của ngươi.

- Ngươi dám?

Kiếp Lược chúa tể quát lớn một tiếng.

- Ngươi nghĩ ta có dám hay không đây?

Kiếp Lược chúa tể nhìn Khương Sùng Minh thật lâu, cuối cùng vẫn bỏ xuống một câu.

- Chuyện này dừng ở dây.

Đợi đến khi Kiếp Lược chúa tể rời đi không bao lâu, một thân ảnh phong hoa tuyệt đại lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở bên cạnh Khương Sùng Minh.

- Ngươi đã đến?

Khương Sùng Minh không quay người mà hỏi thẳng.

- Soa vậy? Ngươi không thèm nhìn ta một chút sao?

Thân ảnh kia u oán nói.

- Không muốn.

Khương Sùng Minh cứng rắn nói nói.

- Ngươi không nên

tiêm nhiễm Chủng Thiên tinh hệ nhân quả.

Cũng không biết qua bao lâu thân ảnh kia mở miệng nói.

Khương Sùng Minh trầm mặc.

- Ta không thể kiên trì được bao lâu nữa.

Thân ảnh kia phức tạp nhìn Khương Sùng Minh nói.

- Ta hi vọng sau khi ta rời đi, ngươi có thể che chở cho nha đầu Đế Cơ.

Khương Sùng Minh bỗng nhiên quay người, hắn nhìn thân ảnh kia, con mắt hơi hơi phiếm hồng nói.

- Làm sao có thể? Ngươi là Chúa Tể mạnh nhất thiên hà Hồn Thiên cơ mà? Sao ngươi lại không thể kiên trì được?

- Nguyền của của thiên hà Chủng Thiên đã ảnh hưởng đến thần trí của ta, sau này ta cũng chỉ có thể tự bạo mà thôi

- Ta . . . .

Khương Sùng Minh nắm chặt tay, không biết nên nói cái gì.

- Đạo quả của thiên hà Hồn Thiên không nên tiếp tục nghiên cứu, ngươi không thể phá được.

Thân ảnh kia nói đến đây, khắp khuôn mặt tràn ngập khổ sở nói.

- Bây giờ ta rất hối hận.

- Ta hối hận vì quá tự tin.

- Ta hối hận đáng lẽ ra không nên tiêm nhiễm nhân quả thiên hà Chủng Thiên.

- Ta hối hận không nên tu hành đại đạo thiên hà Chủng Thiên.

Nói đến đây, đôi mắt của thân ảnh tuyệt thế kia dần rơi lệ nói.

- Ta chết cũng thôi đi, nhưng ta lại làm liên luỵ đến ngươi, liên luỵ đến Đế Cơ.

Đế Cơ tu hành đại đạo của thiên hà Chủng Thiên, Khương Sùng Minh cũng tu hànhđại đạo của thiên hà Chủng Thiên.

- Ta không tin chúng ta không thể phá giải nguyền rủa của thiên hà Chủng Thiên.

Khương Sùng Minh cắn răng nói.

- Bây giờ Diệp Hạo cũng đã đi trên con đường này, hắn là thiên tài kinh diễm nhất mà ta thấy từ trước đến nay.

- Đứa nhỏ Diệp Hạo quả thật kinh diễm, nhưng nếu so với Đế Cơ, vẫn còn một chút chênh lệch.

Thân ảnh kia trầm mặc nửa này rồi mới chậm rãi nói.

- Hiện tại ngay cả Đế Cơ cũng không thể đi thông, Diệp Hạo…

Lời kế tiếp nàng không nói, nhưng ý nghĩ lại cực kỳ rõ ràng.

- Diệp Hạo là chí tôn đứng đầu thiên hà Cửu Thiên, ngươi không nên coi thường hắn.

Khương Sùng Minh nghiêm túc nói.

- Ngươi biết võ hồn của Đế Cơ là gì không?

Cơ Phượng Hoàng nhìn xm Khương Sùng Minh nói.

- Là cái gì?

- Võ hồn thụ.

- Võ hồn thụ?

Đây là lần đầu tiên Khương Sùng Minh nghe nói cái tên võ hồn này.

- Võ hồn thụ là là võ hồn Chúa Tể cấp.

- Võ hồn Chúa Tể cấp?

Khương Sùng Minh không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Hắn rốt cục cũng hiểu vì sao Cơ Phượng Hoàng lại nói Diệp Hạo không bằng Đế Cơ.

Võ hồn Chúa Tể cấp.

Phải biết chỉ có Chúa Tể mới có võ hồn cấp bậc này.

Nhưng bây giờ Đế Cơ lại có nó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận