Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1505: Diễn Dịch Trận Đạo Cao Cấp

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

-----------------

- Khi trình độ trận đạo nàng đạt đến Tôn cấp thập nhị chuyển sẽ hiểu được.

Diệp Hạo nhìn Hạo Nguyệt nói

- Văn tự phía trên diễn dịch Trận Đạo Cao Cấp.

- Có thể nói một chút không?

- Cải biến đại thế sơn hà, thay đổi càn khôn âm dương, nghịch chuyển sinh tử luân hồi.

Diệp Hạo vừa dứt lời, toàn bộ tu sĩ giữa sân đều bị kinh sợ.

- Sinh tử cũng có thể nghịch chuyển?

Cẩn Tuyền lộ vẻ mặt không tin.

- Tại sao sinh tử không thể luân hồi?

Diệp Hạo nhìn nàng hỏi lại.

- Ta cảm thấy quá huyền ảo.

- Vậy ngươi có biết trên đời này có một loại tạo hóa gọi là Sinh Tử Bảng không?

- Sinh Tử Bảng?

- Trên Sinh Bảng khắc xuống danh tự, tu sĩ vẫn lạc có thể sống lại; trên Tử Bảng khắc xuống danh tự, tu sĩ còn sống có thể vẫn lạc.

Diệp Hạo bình tĩnh nói

- Trên đời này có quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi.

- Ai nắm giữ loại tạo hóa này?

Hạo Nguyệt nghiêm mặt hỏi.

- Tam hoàng tử Long Huyền Trung Ương Hoàng Triều tại Tam Trọng Thiên.

Diệp Hạo chậm rãi nói

- Bởi vậy tương lai gặp được hắn thì phải thận trọng, nhưng cũng không cần kiêng kị quá mức.

- Tại sao?

- Bởi vì ta cũng nắm giữ loại tạo hóa này.

Lời Diệp Hạo khiến toàn bộ tu sĩ giữa sân ngạc nhiên nhìn hắn.

Bởi vì tương lai dù vị này có chết thì vẫn có thể phục sinh.

- Dù Sinh Bảng hay Tử Bảng cũng chỉ có thể ghi xuống ba danh ngạch.

Diệp Hạo nói một câu giống như tưới một chậu nước lạnh lên đầu bọn họ.

Lúc này, âm thanh của Chủ Trì vang lên giữa toàn trường.

- Kim thư này có giá quy định 10 ức, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn 1 ức.

Toàn trường khẽ giật mình.

- Quá đắt rồi?

- Vẻn vẹn một tờ giấy lại có giá 10 ức!

- Đoạt lấy, không chừng có thể nghiên cứu ra một số đồ vật.

- 11 ức.

Một âm thanh già nua vang lên, ánh mắt toàn trường không khỏi nhìn lại.

- Thương Tùng đại Sư.

- Chẳng lẽ Thương Tùng đại Sư nhìn ra được gì?

- Thương Tùng đại Sư là ai?

- Ngươi không biết Thương Tùng đại Sư? Thương Tùng đại Sư là thập phẩm Tôn cấp trận Sư, nghe nói ngài một mực muốn đột phá đến thập nhất phẩm, nếu không, Thương Tùng đại Sư đã sớm đạt đến Tiên Vương cảnh.

Nhìn thấy Thương Tùng đại Sư cạnh tranh, rất nhiều thế lực giữa sân đều từ bỏ ý niệm cạnh tranh.

Bởi vì Thương Tùng đại Sư là hội trưởng của hội giao lưu trận đạo.

Đắc tội vị này, về sau còn liên hệ được với Trận Sư sao?

Thương Tùng thấy không có tu sĩ cạnh tranh thì cười tủm tỉm đứng lên chắp tay về bốn phía

- Thương Tùng tạ ơn các vị đã hậu ái.

Lúc Thương Tùng chắp tay thì một âm thanh nhàn nhạt vang lên.

- 12 ức.

Nụ cười trên mặt Thương Tùng nhanh chóng cứng lại, ánh mắt hắn chợt lộ ra một vòng âm trầm.

Nhưng khi Thương Tùng nhìn thấy âm thanh truyền ra từ bao sương nào thì giật mình

Diệp Hạo!

Thân làm nhân vật phong vân ở Ngũ Trọng Thiên, Thương Tùng sao không biết Diệp Hạo?

- Diệp công tử, Phù Chỉ này là đồ vật của tộc ta.

Thương Tùng nhìn bao sương Diệp Hạo trầm giọng nói

- Xin hãy tạo điều kiện.

- Nếu ngươi có thể nhận ra mười chữ phía trên, ta sẽ mua cho ngươi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Thương Tùng trầm mặc xuống.

Mười chữ?

Dù một chữ thì hắn cũng không biết.

Hắn chỉ mơ hồ cảm thấy Phù Chỉ này có quan hệ cùng trận đạo.

Tu sĩ toàn trường nhìn thấy Thương Tùng trầm mặc thì biết hắn vừa bịa chuyện.

- Diệp công tử có vẻ nhận biết chữ phía trên.

Lúc này, một thanh niên ngồi bên cạnh Thương Tùng nhìn Bao sương Diệp Hạo hỏi

- Không biết có thể giảng giải cho ta một hai không?

Diệp Hạo lườm hắn một cái.

Thanh niên không khỏi run rẫy toàn thân, tiếp đó quang quác một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Thương Tùng vội đỡ lấy thanh niên, sắc mặt kinh biến nhìn Diệp Hạo

- Diệp Hạo, lấy thân phận ngươi không nên ra tay với đồ đệ ta mới đúng?

- Nếu ta xuất thủ, ngươi cảm thấy đồ đệ ngươi hiện tại còn giữ được mệnh?

Diệp Hạo nhàn nhạt nói

- Muốn ra mặt vì sư phó cũng không phải không thể, nhưng tiền đề là ngươi có tư cách đó.

- Ngươi ỷ thế hiếp người.

Thương Tùng run rẩy ngón tay chỉ Diệp Hạo.

- Thương Tùng, ngươi chỉ thấy Diệp công tử ỷ thế hiếp người, nhưng lại mặc kệ đồ đệ mình không hiểu quy củ à?

Hàn Mộng Kỳ lạnh giọng quát lớn

- Ta muốn biết một hậu bối cảnh giới Tiên Chủ chỉ ngươi kêu gào, ngươi có thể mỉm cười xem như không có chuyện gì xảy ra không?

- Ta nhớ nửa năm trước, một học sinh bưng trà cho ngươi nhưng không cẩn thận đổ lên người ngươi, kết quả bị ngươi tát ba bạc tai, sau đó treo hắn trước cửa sơn môn phơi gió phơi nắng ba tháng.

Cẩn Tuyền phụ họa theo.

- Đúng rồi, sau khi đồ đệ kia được thả ra thì chạy trốn, nghe nói một tháng trước, hắn xông qua sơn trang ngươi giết một cơ thiếp, không biết ta nói đúng không?

Thương Tùng lập tức đỏ bừng mặt.

- Ngươi ngậm máu phun người.

Thương Tùng tức giận đến mức run rẩy toàn thân.

- Chuyện này đã trở thành đề tài nóng hổi được truyền đi khắp nơi, ngươi cảm thấy có ai không biết?

Cẩn Tuyền cười ha hả.

- Bịt tai đi trộm chuông, có ý tứ sao?

Thương Tùng vội nhìn về phía thanh niên bên cạnh.

Thanh niên vội né tránh ánh mắt Thương Tùng.

Lúc này giấu diếm nữa thì có ý nghĩa gì?

- Tốt, tốt, tốt.

Thương Tùng hung hăng tát thanh niên một bạc tai, sau đó mới chịu xoay người rời đi.

Thanh niên vội che gương mặt sưng húp, ánh mắt lộ ra vẻ ngẩn ngơ.

Đúng vậy, ngẩn ngơ.

Chuyện năm đó do hắn xử lý.

Vấn đề là chuyện này làm sao ép xuống được chứ?

Căn bản không có biện pháp.

Thanh niên có thể tưởng tượng ra nếu bản thân trở lại sơn trang, nói không chừng sẽ bị hành hạ đến chết.

Nếu không thể trở về sơn trang thì có thể đi đến nơi nào?

Ngay lúc thanh niên ngẩn ngơ, trong tai hắn lại vang lên âm thanh của Giang Hàn Ngọc.

- Nếu ngươi không chê thì có thể tới Bảo Ngọc các, Bảo Ngọc các có thể cung cấp cho ngươi tài nguyên cùng bí tịch, ta cam đoan trong thời gian ngắn nhất, ngươi có thể đạt đến Tiên Tôn.

- Ta không bị ghét bỏ, ta không bị ghét bỏ, ta không bị ghét bỏ.

Thanh niên giống như bắt được một cọng cỏ cứu mạng lẩm bẩm.

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - truyenyy.com)

. . .

Tất cả mọi người đã thấy được Diệp Hạo cường thế.

Bởi vậy không ai dám tranh đoạt cùng hắn.

Diệp Hạo hao tốn 12 ức mới đoạt được tấm Phù Chỉ vào tay.

Đánh giá tấm Phù Chỉ này, Diệp Hạo lộ ra ánh mắt sợ hãi lẫn vui mừng.

- Đợi một thời gian nữa, ta có thể đánh vỡ giới hạn trận đạo, cho dù cao thủ Tiên Vương cũng có thể trấn áp.

Diệp Hạo nói khẽ.

Hiện tại, Diệp Hạo cơ hồ đã đi đến cuối con đường trận đạo.

Bởi vì trận pháp Vương cấp cần dùng đến quy tắc Thiên Địa.

Diệp Hạo không đạt đến Tiên Vương thì không thể chưởng khống được.

Nhưng hiện tại có Phù Chỉ này, điều không có khả năng sẽ trở nên có khả năng.

Đấu Giá Hội tiến hành đến nửa canh giờ sau mới kết thúc.

Tiếp đó, Diệp Hạo sắp xếp lại mấy thứ đồ vật.

Đấu Giá Hội kết thúc, Diệp Hạo cùng một đoàn người ra khỏi Phòng Đấu Giá.

Vừa đi ra Phòng Đấu Giá, Diệp Hạo chợt cảm thấy một trận kiềm chế, hắn khẽ động thân hình mang theo đám người rời khỏi vị trí đang đúng.

Oanh! Một Vũ Tiễn mang theo năng lượng kinh thế đánh vị trí Diệp Hạo vừa đứng thành từng mảnh vỡ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận