Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2299: Một Bộ Y Phục

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Diệp Hạo cầm lấy lệnh bài liên lạc với Lâm Nguyệt Nhi.

Không bao lâu Lâm Nguyệt Nhi đã chạy tới.

- Không phải ta nói cho cô rằng có chuyện gì tìm ta à?

Diệp Hạo xụ mặt nói.

- Không phải ngươi đang ngộ đạo sao?

Lâm Nguyệt Nhi rũ đầu xuống nói.

- Cô như vậy không coi ta là bằng hữu.

- Không…không.

Lâm Nguyệt Nhi vội vàng nói.

Diệp Hạo dắt tay Lâm Nguyệt Nhi đi tới bên người Đại Tuyền Thái Lang.

- Cho một bàn giao.

Đại Tuyền Thái Lang nghĩ một lát đưa tới một túi càn khôn.

- Cái này thế nào?

Diệp Hạo nhìn lướt qua phát hiện trong túi càn khôn có một chiến khôi Sinh Thần sơ kỳ.

- Chỉ những thứ này?

Diệp Hạo cau mày.

Đại Tuyền Thái Lang chần chờ một chút lại đưa qua một cái túi càn khôn.

Trong túi càn khôn có 300 vạn trung phẩm thần thạch.

Diệp Hạo nhận hai cái càn khôn đưa rồi cho Lâm Nguyệt Nhi.

- Ta…ta không muốn.

Lâm Nguyệt Nhi vội cự tuyệt.

- Hắn bồi thường cho cô.

Diệp Hạo không nói nhiều lời mà đưa hai túi càn khôn cho Lâm Nguyệt Nhi.

Nàng đành phải nhận lấy.

- Về sau nhớ kỹ nếu ai còn dám khi dễ cô thì phải nói cho ta biết.

Nhìn vẻ thận trọng của Diệp Hạo, Lâm Nguyệt Nhi gật đầu.

- Ta biết rồi.

- Ta đưa cô trở về.

- Vâng.

Khu vực Lâm Nguyệt Nhi ở dành cho nữ tu sĩ Thiên Thần cấp.

Bởi vậy đến khu sinh hoạt chung có rất nhiều nữ tử đều đang quan sát Diệp Hạo.

- Kia không phải Lâm Nguyệt Nhi à?

- Đúng vậy, bên cạnh Lâm Nguyệt Nhi là đạo lữ của nàng hả?

- Đúng rồi, Đại Tuyền Thái Lang của Phù Tang vương triều không phải đang theo đuổi Lâm Nguyệt Nhi?

- Chẳng lẽ gia hỏa này còn cường đại hơn Đại Tuyền Thái Lang?

- Làm sao có thể? Toàn bộ Nam Đẩu thư viện có thể so sánh cùng Đại Tuyền Thái Lang cũng không có mấy người. Vị này nhìn lạ mặt vô cùng, lại có thể mạnh đến mức nào cơ?

- Nhưng Lâm Nguyệt Nhi thích người ta thì sao.

- Khẳng định thích, không thích thì sao dẫn hắn chỗ ở của mình chứ?

- Không biết có mây mưa với nhau chưa?

Sắc mặt Lâm Nguyệt Nhi ửng đỏ.

- Đừng nghe các nàng nói lung tung.

Thần sắc Diệp Hạo không thay đổi nói.

- Không có việc gì.

Nữ nhân mà?

Chẳng phải ưa thích bát quái?

Đi tới bên ngoài tiểu viện của Lâm Nguyệt Nhi, Diệp Hạo phát hiện trừ Lâm Nguyệt Nhi ra còn có cô gái khác.

Bởi vì Diệp Hạo ngửi thấy khí tức của người khác.

- Tiểu viện này ta ở chung cùng hai tỷ muội.

Diệp Hạo ồ một tiếng.

Hắn không có hứng thú với hai tỷ muội của Lâm Nguyệt Nhi chút nào.

- Hai tỷ muội của ta đều là mỹ nữ.

Lâm Nguyệt Nhi đột nhiên muốn trêu chọc Diệp Hạo.

- Có xinh đẹp như cô không?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Xinh đẹp hơn so ta.

Lâm Nguyệt Nhi cười khanh khách nói.

- Ta không tin.

Diệp Hạo mới vừa nói đến đây thì thấy một nữ tử mặc áo lót đẩy cửa phòng Lâm Nguyệt Nhi đi ra.

- Nguyệt nhi, ta nhớ cô có một cái váy màu xanh, có thể cho ta mượn mặc một chút không?

Nữ tử kia nói đến đây thì choáng váng.

Nàng nhìn thấy cái gì?

Nàng thấy một thanh niên đang hứng thú đánh giá bản thân.

A!

Nữ tử kia quát to một tiếng xoay người chạy vào trong.

- Ngươi đã gây họa.

Lâm Nguyệt Nhi trừng Diệp Hạo một cái.

Diệp Hạo bất đắc dĩ nói.

- Điều này có quan hệ gì với ta?

Không qua bao lâu thiếu nữ kia nổi giận đùng đùng xông ra.

- Ta muốn giết ngươi.

Lâm Nguyệt Nhi vội vàng ngăn cản.

- Mặc Lan, đó là hiểu lầm.

- Thân thể của ta bị hắn nhìn.

Mặc Lan nổi giận đùng đùng nói.

- Cô không phải còn mặc áo lót à?

- Áo lót cũng không thể tùy tiện cho nam tử nhìn.

- Không phải hắn không quan tâm sao?

- Không quan tâm cái rắm, ta chỉ biết hắn thấy hết toàn bộ.

- Nhìn một lần cùng nhìn mười lần có khác nhau sao?

Diệp Hạo lúc này cười nói.

- Nếu cô cảm thấy về sau không thể lấy chồng thì theo bên cạnh làm thị nữ của ta.

- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.

Mặc Lan hừ lạnh một tiếng.

Lâm Nguyệt Nhi cũng không cảm thấy Diệp Hạo suy nghĩ nhiều.

Đại Tuyền Thái Lang của Phù Tang vương triều là Chân Long.

Nhân vật cường hãn như vậy còn không phải nói quỳ liền quỳ.

Tương lai Diệp Hạo dù kém đi nữa cũng có thể đặt chân Thần Vương cao giai.

Thần Vương cao giai.

Loại tồn tại này để Mặc Lan làm thị nữ đã phi thường để mắt nàng.

- Vậy quên đi.

Ngay sau đó Diệp Hạo nói ra.

- Chuyện này không bỏ qua như vậy.

Mặc Lan căm tức nhìn Diệp Hạo nói.

- Cô muốn làm thế nào?

Diệp Hạo hỏi lại.

- Ngươi phải bồi thường ta.

Mặc Lan trầm ngâm một chút nói.

- Làm sao đền bù tổn thất đây?

- Ngươi mua cho ta một bộ đồ thần tằm.

Tròng mắt Mặc Lan chuyển một lúc, nói.

- Có thể.

Mặc Lan giật mình.

- Ngươi chắc chắn?

- Loại này sự tình có cái gì chắn chắn hay không.

Diệp Hạo cười nói.

- Nếu không hiện tại đi đi?

- Tốt.

Mặc Lan cắn răng nói.

Nếu trước đó Lâm Nguyệt Nhi sẽ ngăn cản, bất quá bây giờ lại không ngăn trở.

Diệp Hạo tùy tiện sẽ đưa cho nàng một chiến khôi Sinh Thần cấp sơ kỳ cùng mấy trăm vạn trung phẩm thần thạch.

Hắn làm sao không bỏ ra nổi mấy vạn trung phẩm thần thạch chứ?

Ba người rời khỏi Nam Đẩu thư viện đi tới Hồng Thái thành.

Đến Hồng Thái thànhm Mặc Lan dẫn Diệp Hạo thẳng đến một hiệu may trong thành.

Cẩm Tú các!

Nhìn bảng hiệu hiệu may Diệp Hạo hỏi.

- Vì sao không đi Cửu Thải Vũ Y các đối diện?

Mặc Lan đang định nói cái gì thì một thanh âm giễu cợt vang lên.

- Mặc Lan, nam nhân của ngươi đây hả? Thật thú vị.

Diệp Hạo theo thanh âm thấy một nữ tử trang điểm lộng lẫy, mà bên cạnh cô gái này còn có một tên tiểu bạch kiểm.

Sở dĩ Diệp Hạo cảm thấy đối phương là tiểu bạch kiểm bởi vì tên kia đẹp trai hơn hắn,

- Tử Hiểu Yến, ngươi có ý gì?

Thần sắc Mặc Lan bất thiện nói.

- Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy nam nhân của ngươi rất thú vị? Vậy mà nói sao không đi Cửu Thải Vũ Y các đối diện?

Tử Hiểu Yến che miệng cười khanh khách nói.

- Cửu Thải Vũ Y các có gì hả?

Diệp Hạo nhìn Lâm Nguyệt Nhi hỏi.

- Quần áo của Cửu Thải Vũ Y các toàn giá trên trời, dù rẻ nhất cũng phải 10 vạn trở lên.

Lâm Nguyệt Nhi nhẹ nhàng nói.

- Mà quần áo trăm vạn chỗ nào cũng có.

- A.

Diệp Hạo ồ một tiếng.

- Vậy thì đi Cửu Thải Vũ Y các đi.

Cái gì?

Mặc Lan giật mình.

Tử Hiểu Yến giật mình.

Tiểu bạch kiểm bên người Tử Hiểu Yến cũng choáng.

Đầu óc gia hỏa này có vấn đề phải không?

Chẳng lẽ hắn không có nghe Lâm Nguyệt Nhi nói?

Diệp Hạo vừa dứt lời đã nhấc chân đi về hướng Cửu Thải Vũ Y các.

- Chậm đã.

Mặc Lan vội vàng hô.

- Làm sao?

Diệp Hạo hiếu kỳ hỏi.

- Ta cảm thấy quần áo Cẩm Tú Các rất tốt.

Mặc Lan nói khẽ.

Tử Hiểu Yến thấy một màn như vậy tựa hồ minh bạch cái gì.

- Ta nói Mặc Lan, đôi nam nữ các ngươi diễn rất tốt.

Tử Hiểu Yến ha ha cười nói.

- Ai diễn?

Mặc Lan thần sắc bất thiện nói.

- Không phải chỉ là một bộ y phục sao?

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

- Mua là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận