Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1915: Hư Giả Phồn Vinh

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

- Ngươi còn phải thêm hai chữ… Đặc Sính phía trước nữa.

Diệp Hạo cường điệu nói.

- Ta biết ngươi muốn nói cái gì, không nên dùng đạo đức để bắt chẹt ta, vô dụng thôi, bởi vì từ khi ta gia nhập Thánh Đức Thư Viện đến hiện tại, ta chưa hề nhận một tơ một hào tài nguyên nào.

Lời của Diệp Hạo khiến thầy trò Nghiêm Cao giật mình.

Tình huống như thế nào đây?

Không hề nhận một chút tài nguyên gì?

Làm sao có thể?

Diệp Hạo thế nhưng là Thập Cấp Thiên Tài a!

Chỉ cần hắn đạt đến Đệ Tam Cảnh thì đã có thể che chở Nhân Tộc hơn vạn năm!

- Tử Đế, tại sao không cho Diệp Hạo tài nguyên?

Lúc này một đạo thân ảnh già nua bất mãn hỏi.

- Thiên Côn tiền bối, không phải ta không cho mà hắn căn bản không cần.

Tử Đế nhìn lão giả kia nói khẽ.

Đối với Thiên Côn tiền bối, Tử Đế vẫn rất tôn kính.

- Hắn sao lại không cần?

Thiên Côn trừng lớn hai mắt.

- Từ khi ta đại lực nâng đỡ Hàn Môn để cải biến cục diện Thánh Đức Thư Viện, toàn bộ Thánh Đức Thư Viện hơn chín thành cao tầng đều hận ta.

Lúc Diệp Hạo nói câu này ngữ khí nhẹ nhõm, tựa hồ không thèm để ý đến việc cao tầng đang phong tỏa hắn.

- Đầu các ngươi có phải có vấn đề?

Thiên Côn quét mắt toàn trường một cái, nói.

- Thập Cấp Thiên Tài mang ý nghĩa gì, chẳng lẽ các ngươi còn không rõ? Tương lai Diệp Hạo đặt chân đến Đệ Tam Cảnh thôi, chỉ cần còn chưa tiến lên Thần Cảnh, thì không có người nào dám động đến Thánh Đức Thư Viện chúng ta.

Lời Thiên Côn nói khiến rất nhiều cao tầng Học Viện cúi đầu.

Trước đó nếu biết Diệp Hạo là Thập Cấp Thiên Tài, dù cho bọn họ có mười lá gan, bọn họ cũng không dám liên thủ phong sát Diệp Hạo.

- Tiền bối không cần tức giận.

Diệp Hạo cười nhạt nói.

- Nếu không phải để ý mặt mũi Tử Đế, ta cũng sẽ không đến Thánh Đức Thư Viện đâu.

Câu này của Diệp Hạo khiến rất nhiều cao tầng luống cuống trong lòng.

Diệp Hạo nói như vây có ý gì?

Chẳng lẽ hắn muốn rời khỏi đây?

Làm sao có thể?

Diệp Hạo làm sao có thể rời đi Thánh Đức Thư Viện?

- Ngươi muốn rời khỏi Thánh Đức Thư Viện?

Nghiêm Cao bất an hỏi.

- Ta cảm thấy ta cần phải nhấn mạnh một điều, ta là Đặc Sính Đạo Sư của Thánh Đức Thư Viện.

Diệp Hạo nhìn Nghiêm Cao bình tĩnh nói.

- Ta cũng không phải người Thánh Đức Thư Viện các ngươi.

- Đặc Sính Đạo Sư cũng là người Thánh Đức Thư Viện.

Nghiêm Cao vội nói.

- Vậy các ngươi cứ như thế mà đối đãi với ta thế à?

Diệp Hạo cười lạnh.

- Trước đó do không biết thân phận của ngươi.

Nghiêm Cao khổ sở đáp.

Sớm biết Diệp Hạo là Thập Cấp Thiên Tài, người nào dám không coi Diệp Hạo ra gì?

- Được rồi, không cần phải nói nhiều.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Ta không hề có hứng thú ở lại Thánh Đức Thư Viện, đi đây

Diệp Hạo nói đi là đi.

Điều này khiến cao tầng Thánh Đức Thư Viện rất bất an.

- Viện Trưởng, ngươi khuyên nhủ Diệp Đạo Sư đi.

Nghiêm Cao nhìn qua nói với Tử Đế.

- Phong sát là các ngươi, cản trở cũng là các ngươi, hiện tại để ta thu thập cục diện rối rắm này, không có cửa đâu.

Tử Đế quẳng xuống một câu sau đó cũng rời đi.

Thiên Côn lạnh lùng quét mắt toàn trường một cái.

- Tầm quan trọng của Diệp Hạo ta tin các ngươi đều biết, nếu thế lực khác ném cành ô liu cho hắn, đến lúc đó Thánh Đức Thư Viện có thể còn tồn tại hay không, các ngươi tự ngẫm lại di.

Thập Cấp Thiên Tài nếu đạt đến Đệ Tam Cảnh thì chính là Thần linh.

Không một thế lực nào không kính sợ.

Bởi vì Đệ Tam Cảnh Thập Cấp Thiên Tài cũng dám quét ngang Cấm Địa Thần Linh kiêng kị.

Đây không phải nói Thần Linh không phải đối thủ, mà thời gian trên đời của Thần Linh rất ngắn, nhưng Đệ Tam Cảnh Thập Cấp Thiên Tài lại có thể đợi rất lâu.

Chỉ cần Thập Cấp Thiên Tài không muốn Độ Kiếp đợi mười vạn tám vạn năm đều không có vấn đề.

Đương nhiên không có Thập Cấp Thiên tài nào sẽ đợi trong thời gian dài như vậy, bởi vì bọn họ còn muốn lên Thần Vực tiếp tục chinh chiến, ở thế gian quá lâu cũng không có lợi, nhưng đợi trăm năm ngàn năm vẫn không thành vấn đề gì.

Thánh Đức Thư Viện là đệ nhất thế lực của Nhân Tộc.

Nhưng Diệp Hạo nếu bị thế lực Nhân tộc khác bắt cóc, thế lực đó sẽ nhảy cóc trở thành thế lực siêu cấp.

Chỉ cần Diệp Hạo không phi thăng, như vậy thiên tài Nhân Tộc sẽ gia nhập thế lực nào?

Thánh Đức Thư Viện chẳng lẽ có thể so với Tông Môn có Thần Linh trên đời?

Diệp Hạo ở Phiêu Miểu Đại lục đợi 80~100 năm còn không có gì, nhưng nếu đợi ngàn năm, Thánh Đức Thư Viện sẽ đứt gãy, nếu đợi trên vạn năm, Thánh Đức Thư Viện sẽ xuống dốc.

Nội tình một thế lực hùng hậu đến đâu, nhưng không có thế hệ thiên tài mới, cũng toi công.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

. . .

Diệp Hạo trở lại văn phòng còn chưa bao lâu thân ảnh Thiên Côn đã xuất hiện trước mặt hắn.

- Lão đầu tử ta không mời mà đến, ngươi sẽ không trách tội chứ?

Thiên Côn cười ha hả nói.

- Ta biết rõ ý của ngài khi đến đây.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút, lên tiếng.

- Ta sẽ không ở lại Thánh Đức Thư Viện.

- Có thể cho lão già ta nguyên nhân không?

Thiên Côn thu liễu thần sắc nghiêm túc hỏi.

- Ta không phải người Phiêu Miểu Đại Lục.

Diệp Hạo thản nhiên đáp.

Sắc mặt Thiên Côn không khỏi biến đổi.

Vô luận thế nào hắn cũng không ngờ Diệp Hạo lại trả lời như vậy.

Trước đó Thiên Côn một mực cảm thấy sau lưng Diệp Hạo cũng có thế lực của mình.

- Đại Thế Giới kia của chúng ta tài nguyên quá thiếu thốn.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Một lần ngẫu nhiên ta gặp được một tu sĩ Phiêu Miểu Đại Lục, tu sĩ đó là học sinh của Thánh Đức Thư Viện, Ngự Trùng, ta theo Ngự Trùng đi tới Phiêu Miểu Đại Lục, mục đích ta tới đây rất rõ ràng, đó chính là tài nguyên.

- Tài nguyên?

Thiên Côn trầm giọng nói.

- Không sai, tài nguyên.

Diệp Hạo gật đầu nói.

- Ta cướp đoạt tài nguyên đều của các đại chủng tộc.

- Ngươi đến đây để cướp đoạt tài nguyên, vậy tại sao ngươi còn muốn trợ giúp Hàn Môn?

Lúc này một đạo thân ảnh phiêu miểu xuất hiện bên người Diệp Hạo.

Trên mặt Diệp Hạo cũng không có bao nhiêu kinh ngạc.

Tựa hồ Diệp Hạo đã sớm dự liệu được Tử Đế sẽ ở bên cạnh.

- Bởi vì chúng ta đều là Nhân Tộc.

Diệp Hạo nhìn Tử Đế nói.

- Ta không hiểu tại sao Nhân Tộc Phiêu Miểu Đại lục nội đấu lại lợi hại như vậy? Thật vất vả mới nhìn thấy một thế lực siêu cấp Nhân tộc Thánh Đức Thư Viện, nhưng hết lần này đến lần khác Thánh Đức Thư Viện lại duy trì một loại phồn vinh giả tạo.

- Hình thức Thánh Đức Thư Viện cũng đã thành hình.

Tử Đế ung dung nói.

- Vậy thì đánh vỡ thôi.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Thành lập một hệ thống hoàn toàn mới.

- Hệ thống gì?

- Ngươi muốn biết rõ hệ thống gì có thể đi Diệp Thành nhìn xem.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Tin tưởng ngươi có thể từ đó lấy được một chút dẫn dắt.

- Diệp Thành?

Thiên Côn kinh nghi nói.

- Đây là thành trì nào?

- Gần đây ta mới xây xong.

Diệp Hạo cười nói.

- Ta có thể nhìn xem không?

Trên mặt Thiên Côn lộ ra thần sắc hứng thú.

- Đi thôi.

Diệp Hạo nói xong vung tay lên xuất hiện một Không Gian Thông Đạo.

Ba người đến Diệp Thành, vừa đến đây trong mắt Thiên Côn lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi thần sắc.

- Làm sao có thể? Mới trải qua bao lâu, làm sao có thể xây được như vậy?

Thiên Côn nghi ngờ nhìn Diệp Hạo.

- Bởi vì ta dùng Thời Gian Tinh Thạch.

Diệp Hạo đón nhận thần sắc nghi hoặc của Thiên Côn, đáp.

- Trên thực tế nơi này đã qua hơn 40 năm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận