Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1362: Chà đạp

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

- Ai có thể nói cho ta sao lại thế này không?

Một thanh niên trợn mắt há mồm hỏi.

Vấn đề của thanh niên cũng giống Tu Sĩ toàn trường.

La Phù không phải Thiên Kiêu sao?

Tại sao có thể chống lại Cự Đầu?

- Ngươi chỉ có chút thực lực ấy?

La Phù trào phúng hỏi.

Trải qua một trận chiến này, La Phù cũng đã đại khái nhận biết thực lực của mình.

Dù trong hàng ngũ Cự Đầu, cũng là người nổi bật.

Bởi vì, nàng vừa rồi còn chưa sử dụng toàn bộ thực lực.

- Ngươi dám nhục ta?

Danh Đô gầm thét với La Phù.

- Nhục ngươi thì sao?

La Phù cười lạnh đáp.

- Ngươi cho rằng mình là ai? Cự Đầu Cao cao tại thượng?

- A.

Hai con ngươi Danh Đô đỏ bừng.

Một đôi vô địch thiết quyền mang theo sức mạnh quỷ thần khó lường đánh tới thân thể La Phù, ba động lập tức khiến Tu Sĩ toàn trường có một cảm giác sợ hãi.

- Lực công kích của Danh Đô tăng lên một cấp bậc.

- Không lẽ vừa rồi Danh Đô che giấu thực lực?

- Lần này La Phù nguy hiểm rồi.

Thấy cảnh này, La Phù cười lạnh.

- Để ta đánh nát sự kiêu ngạo của ngươi.

Khi La Phù vừa mới nói xong, kiếm trong tay của cô sáng chói hơn trước mấy lần, kiếm quang chém tới phía trước, ngay cả không gian cũng vặn vẹo.

Kinh Hồng Nhất Kiếm!

Nhanh đến cực hạn!

Mạnh đến đỉnh cao!

Con ngươi Danh Đô co rụt lại.

La Phù xuất ra một kiếm, chém vỡ nắm đấm của hắn sau đó tiến quân thần tốc đánh vào thân thể hắn.

Đáng sợ kiếm ý không ngừng thôn phệ sinh cơ hắn.

- Hai loại kiếm quyết đỉnh cấp khác biệt!

Danh Đô phun ra một ngụm máu tươi, chấn kinh nhìn La Phù.

Một loại đỉnh cấp kiếm quyết làm cho Danh Đô rất khiếp sợ.

Bởi vì Tiêu Dao Các không có kiếm quyết cấp bậc này.

Nhưng bây giờ, La Phù lại đánh ra hai loại kiếm quyết, càng làm cho hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đối phương còn dung hợp chúng.

Này cũng không đơn giản như một cộng một bằng hai.

Thực ra, với tư chất La Phù muốn dung hợp hai loại đỉnh cấp kiếm quyết hoàn toàn không thể.

Nhưng có Diệp Hạo chỉ đạo và Đạo Bia trợ giúp, cô mới không thể hóa thành có thể.

- Người đời truyền bá ngươi lợi hại thế nào?

La Phù lạnh nhạt nói:

- Hiện tại xem ra cũng không gì hơn cái này.

- Ngươi.

Danh Đô dù trong lòng tức giận ngập trời, nhưng vẫn không xuất thủ.

Trải qua giao thủ vừa rồi, hắn ý thức được mình không phải đối thủ của La Phù.

Tiếp tục giao chiến ngoại trừ làm trò hề cho thiên hạ sẽ không còn có kết quả khác.

- Hôm nay nếu không phải khảo hạch Luyện Khí Sư, ta nhất định sẽ quyết đấu sinh tử với ngươi.

Danh Đô hừ lạnh một tiếng quay người rời đi.

Nhưng Danh Đô không có ngờ một giọng nói nhàn nhạt vang lên.

- Như vậy đã đi rồi sao?

Danh Đô quay người nhìn Diệp Hạo nhíu mày nói:

- Ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?

- Hiện tại, nói xin lỗi ta, ta có thể tha thứ cho ngươi.

Diệp Hạo lạnh nhạt lên tiếng.

- Ha ha, ngươi cho rằng mình là ai?

Danh Đô bị chọc cười.

Xin lỗi?

Danh Đô sẽ không nói xin lỗi với bất kỳ ai!

Nội tâm hắn kiêu ngạo.

Ba!

Cơ thể Danh Đô giữa không trung xoay tròn vài vòng rồi mới rơi xuống đất, dùng che lấy đôi má đã sưng, trong mắt tràn đầy sát ý:

- Ta chém ngươi thành muôn mảnh.

Danh Đô bị chọc giận.

Hắn giận đến đỉnh điểm.

Đánh mặt!

Diệp Hạo vậy mà đánh mặt hắn dưới ánh mắt của tất cả mọi người?

Toàn thân Danh Đô tuôn ra từng đạo thanh quang, những này thanh quang đan xen nhau phóng lên giữa không trung hóa thành một con Thiên Bằng vỗ cánh mà bay.

- Thiên Bằng huyết mạch.

- Danh Đô có huyết mạch Thượng Cổ Thiên Bằng.

- Thượng Cổ Thiên Bằng là hung thú, hèn gì Danh Đô hung tàn như vậy.

- Lần này Diệp Thiên nguy hiểm rồi.

Ngay khi Tu Sĩ bốn phía đang thảo luận, Thiên Bằng kêu một tiếng lao xuống Diệp Hạo.

Diệp Hạo lại không thèm nhìn hắn, mà tiếp tục đánh mặt Danh Đô.

Danh Đô muốn né tránh.

Nhưng lại hoảng sợ phát hiện mình không né được.

Bàn tay Diệp Hạo nhìn như chậm chạp kì thực nhanh chóng đánh trên mặt hắn.

Ba!

Cả người Danh Đô bị quất bay.

Mà lúc này, Diệp Hạo mới nhìn về hướng Thiên Bằng.

Thiên Bằng như bị sét đánh.

Sau một khắc, dưới sự khiếp sợ của Tu Sĩ toàn trường mà vỡ nát.

Danh Đô phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn một gối một chân trên đất, thần trí mơ hồ không rõ.

Vào lúc này, một đôi giày giẫm trên đầu của hắn, Danh Đô vừa định giãy dụa nhưng bị cưỡng ép giẫm lên.

- A!

Danh Đô ý thức được nên mạng giãy dụa, nhưng cho dù hắn vận sức cỡ nào cũng không thể run chuyển bàn chân đang giẫm lên mình.

Sỉ nhục!

Danh Đô biết thanh danh của hắn xong rồi.

Diệp Hạo một cước này dẫm lên mặt của hắn.

Thấy cảnh này, Tu Sĩ toàn trường không khỏi hoảng sợ.

- Sao có thể?

- Diệp Thiên cũng quá mạnh đi?

- Trấn áp Danh Đô.

- Chiến lực Diệp Thiên sao mạnh hơn Danh Đo nhiều như thế?

- Diệp Thiên chẳng lẽ là Yêu Nghiệt a?

- Có thể.

- Nếu không phải Yêu Nghiệt, sao có thể trấn áp Cự Đầu dễ như trở bàn tay?

Nơi xa, Kỷ Thi Lan và An Kỳ thấy cảnh này, xém chút không đứng vững.

Hai người bọn họ sớm đoán được Diệp Hạo rất mạnh.

Nhưng nghĩ thế nào cũng không đoán được Diệp Hạo sẽ mạnh đến mức này?

Đưa tay trấn áp Cự Đầu!

Cỡ nào phong thái?

Cũng lúc này, Kỷ Thi Lan rốt cuộc cũng hiểu vì sao Diệp Hạo tùy ý tặng mình một viên Cửu Phẩm Định Thần Châu rồi?

Thực sự bởi vì với giá trị bản thân của hắn, Diệp Hạo hoàn toàn không quan tâm!

- Yêu Nghiệt.

Kỷ Thi Lan đắng chát nhìn về phía An Kỳ.

- Ngươi đã sớm biết thân phận của hắn?

- Ngươi cảm thấy ta có thể đoán ra Diệp công tử là Yêu Nghiệt à?

An Kỳ khẽ lắc đầu.

- Ta từng thấy tại Túy Tiên Lâu, Diệp công tử chẳng thèm ngó tới Tam công chúa, lúc đó ta suy đoán Diệp công tử là Cự Đầu cường đại.

An Kỳ thật không đoán được.

Bởi vì dù đoán thế nào cũng sẽ không nghĩ đến cấp độ này.

- Nói cách khác, tương lai Diệp công tử có thể đặt chân Thượng Thần cảnh giới, đúng không?

- Yêu Nghiệt có thể đặt chân Thượng Thần cảnh gii.

An Kỳ cười khổ gật đầu.

- Thì ra, hai chúng ta ngay cả tư cách ngưỡng vọng cũng không có.

Kỷ Thi Lan đột nhiên rất muốn khóc.

Cũng vào giờ khắc này, cô ta mới ý thức được mình bỏ qua một tạo hóa cỡ nào?

Thượng Thần!

Toàn bộ Tứ Trọng Thiên mới có vài tồn tại như vậy thôi?

Mà lúc trước mình lại vì một Trương Nham Lỗi mà tận lực xa lánh Diệp Hạo.

Buồn cười không?

Không buồn cười.

Vì đều do tự mình lựa chọn mà.

Danh Đô dần dần không vùng vẫy nữa.

Không giãy dụa có hai nguyên nhân.

Nguyên nhân thứ nhất không có khí lực, nguyên nhân thứ hai hắn ý thức được một việc.

Yêu Nghiệt!

Giẫm lên mình lại Yêu Nghiệt?

Nhưng nghĩ lại cũng bình thường trở lại.

Nếu không phải Yêu Nghiệt sao có thể đưa tay trấn áp hắn được?

Dù thực lực của đối phương mạnh hơn mình gấp hai, gấp ba, thậm chí gấp năm lần cũng làm không được.

Trừ phi thực lực của đối phương vượt xa chính mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận