Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3308: Nguyền Rủa Cảm Ngộ

- Đây là không gian ý thức của ta.

Diệp Hạo nhìn Hoa Bích Nhi và Liễu Yên Nhi mỉm cười nói.

- Vì sao chúng ta lại vào không gian ý thức của ngươi?

Hoa Bích Nhi không hiểu hỏi.

- Ta kéo ý thức của các ngươi vào bên trong không gian ý thức của ta.

Diệp Hạo bình tĩnh noi.

- Tiếp theo hai người các ngươi sẽ tu hành ở đây một trăm năm.

- Một trăm năm?

Hoa Bích Nhi khẽ giật mình nói.

- Không phải ngươi nói mười năm sau đại đạo thiên hà Chủng Thiên sẽ biến mất sao?

- Các ngươi tu hành trong không gian ý thức của ta một trăm năm, bên ngoài chỉ mới trôi qua trong nháy mắt mà thôi.

Diệp Hạo cười nói.

Hoa Bích Nhi và Liễu Yên Nhi liếc nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được tia chấn động.

Thế gian này còn có công pháp kinh khủng như vậy sao?

- Thứ này há chẳng phải là máy gian lận?

Liễu Yên Nhi không nhịn được hỏi.

- Ngươi muốn gọi nó là máy gian lận cũng được.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Diệp công tử, ta có một vài thắc mắc trong tu hành, ngươi có thể giải đáp giúp ta không?

Liễu Yên Nhi nghĩ một hồi hỏi.

- Không thành vấn đề, ngươi có gì thắc mắt có thể thỉnh giáo với ta.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Thời gian kế tiếp hai người đều ở trong không gian ý thức của Diệp Hạo để tu hành.

Khi tiếp xúc một thời gian dài, vô luận là Hoa Bích Nhi hay Liễu Yên Nhi đề bị choáng ngợp với lượng kiến thức khổng lồ của Diệp Hạo.

Hai người họ không biết rằng sở dĩ Diệp Hạo có thể hiểu sâu rộng như vậy là bởi vì Nghịch Thiên nhất mạch.

Trước đó Diệp Hạo chiếm được truyền thừa của Nghịch Thương Thiên, mà truyền thừa của Ngịch Thiên nhất mạch không chỉ là truyền thừa của mỗi Nghịch Thương Thiên.

Khi Diệp Hạo trở thành tân Tộc trưởng Nghịc Thiên nhất mạch, toàn bộ truyền thừa của Nghịch Thiên nhất mạch đều rộng mở với hắn, bởi vậy những điểm mà Diệp Hạo còn thiếu đều đã được bổ sung.

- Khương Sùng Minh vẫn còn dè chừng ta.

Diệp Hạo lẩm bẩm nói.

Đại đạo Cửu Thiên, đại đạo Chủng Thiên, đại đạo Hồn Thiên.

Đối với Diệp Hạo, mạnh nhất vẫn là đại đạo Cửu Thiên, mà đại đạo Hồn Thiên được tiếp xúc sớm hơn nhiều so với đại đạo Chủng Thiên, nhưng đến hiện giờ Diệp Hạo vẫn không chạm tới cực hạn sức chiến đấu.

Điều này nói rõ cái gì?

Hắn làm sao không biết.

Khương Sùng Minh truyền thụ cho Diệp Hạo công pháp cường hãn, nhưng lại không ban cho Diệp Hạo truyền thừa hoàn chỉnh.

Đối với Diệp Hạo mà nói, truyền thừa bình thường đều vô dụng, chí ít cũng phải là truyền thừa Chúa Tể cấp.

Về phần đại đạo Cửu Thiên, mặc dù Diệp Hạo không lấy được truyền thừa Chúa Tể cấp, nhưng hắn chiếm được không ít công pháp Kim Thế cảnh, mà những công pháp này đều được Diệp Hạo dung hợp thành một, từ lâu nó đã không hề kém hơn truyền thừa Chúa Tể cấp.

Vả lại tân ngã của Diệp Hạo đã đặt chân đến Chúa Tể, cảm ngộ Chúa Tể cấp cũng không ngừng được truyền cho hắn.

- Khương Sùng Minh? Khương Sùng Minh là ai?

Hoa Bích Nhi tò mò hỏi.

- Một vị Chúa Tể.

Diệp Hạo nhìn Hoa Bích Nhi một cái nói.

- Vì sao ta chưa nghe nói qua.

Hoa Bích Nhi tò mò hỏi.

- Bởi vì Khương Sùng Minh không phải là Chúa Tể của thiên hà này.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Chẳng lẽ ngoại trừ thiên hà Chủng Thiên ra vẫn còn có những thiên hà khác?

- Không sai.

Diệp Hạo gật đầu.

- Có thể nói cho ta biết một chút được không?

Hoa Bích Nhi trầm giọng nói.

- Ngoại trừ thiên hà Chủng Thiên ra còn có thiên hà Hồn Thiên và thiên hà Cửu Thiên.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Ta từ thiên hà Hồn Thiên đến đây.

- Thiên hà Hồn Thiên? Chúng ta có thể đi qua đó không?

Hoa Bích Nhi trầm ngâm một chút hỏi.

Hoa Bích Nhi biết rõ một khi đại đạo thiên hà Chủng Thiên sụp đổ, quá trình tu hành của các nàng sẽ trì trệ không tiến.

Nhưng nếu có thể tới một thiên hà khác, có lẽ các nàng còn có thể tiến thêm một bước.

- Được.

- Thật?

Ánh mắt Hoa Bích Nhi phát sáng lên.

- Nhưng các ngươi phải tu hành lại từ đâu.

- Còn hơn là không thể tiến thêm một bước.

Hoa Bích Nhi nói đến đây, trong mắt tràn đầy vẻ cầu khẩn.

- Đến lúc đó ngươi có thể mang Bách Thảo các chúng ta đến thiên hà Hồn Thiên được không?

- Có thể, nhưng về sau toàn bộ Bách Thảo các của các ngươi đều phải nghe theo lệnh ta.

Diệp Hạo nghiêm mặt nói.

Kỳ thật sở dĩ Diệp Hạo nói cho Hoa Bích Nhi tin tức này cũng là vì có ý như vậy.

Bằng không vì sao hắn lại phải làm loại chuyện không có kết quả chứ?

- Đó là đương nhiên rồi.

Hoa Bích Nhi không cần suy nghĩ nói.

- Ngươi không cần thương lượng với cao tầng tông môn sao?

Diệp Hạo nhướng mày lên nói.

- Không cần.

Hoa Bích Nhi vừa cười vừa nói.

- Ngươi chỉ phong ấn ký ức của các nàng mười năm, đợi mười năm sau các nàng tự nhiên biết ngươi là ai. Bách Thảo các có thể đi theo một chí tôn, ta nghĩ không ai lại từ chối. Vả lại lúc đó thiên hà Chủng Thiên trở thành nơi tuyệt vọng, có nơi sống mới, ai lại cự tuyệt chứ?

- Chuyện này ngươi cứ nhìn đó mà làm.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ta không hi vọng sẽ xuất hiện sơ suất đâu.

- Yên tâm đi.

Hoa Bích Nhi nói đến đây lại đổi đề tài nói.

- Ngươi có thể dạy ta truyền thừa của thiên hà Hồn Thiên không?

- Lúc này không vội.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Ta có công pháp Đại Mộng Tam Thiên Niên, lúc nào cũng có thể cho các ngươi tiến vào không gian ý thức.

- Nói cũng đúng, chỉ đáng tiếc rằng ta nghiên cứu nguyền rủa có hạn, căn bản không thể đột phá đến Kim Thế cảnh.

Hoa Bích Nhi có chút hối hận nói.

- Ngươi nghiên cứu nguyền rủa được bao nhiêu thành?

- Hai thành tám.

- Ngươi muốn độ phá đến Kim Thế cảnh cần nghiên cứu được bao nhiêu?

- Ta cảm thấy chí ít cũng phải ba thành.

- Ba thành sao?

Diệp Hạo nói xong liền lấy ra một phần nghiên cứu nguyền rủa của Nghịch Thương Thiên truyền thụ cho Hoa Bích Nhi.

Hoa Bích Nhi xem sơ qua liền khiếp sợ nói.

- Bốn thành?

- Ngươi nói ba thành thì có thể đột phá, vì để đề phòng, ta đưa cho ngươi bốn thành.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Nếu bốn thành mà còn không đột phá được Kim Thế cảnh, vậy đoán chừng sẽ không có mấy người có thể đột phá được.

Hoa Bích Nhi vui vẻ nói.

Thế nhưng khi nghiên cứu một lúc, Hoa Bích Nhi lại cau mày nói.

- Diệp công tử, ngươi chắc lĩnh ngộ mà ngươi đưa cho ta không có vấn đề gì chứ?

- Bốn thành này khẳng định không có vấn đề.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Đây là do chính Nghịch Thương Thiên nghiên cứu.

Nếu ngươi nói phần sau có sai sót còn may ra, nhưng bốn thành đầu tiên làm sao có thể sai sót được chứ?

Ngươi cho rằng Nghịc Thương Thiên không nghiệm chứng chắc?

- Nhưng khi ta so sánh, ta phát hiện phần nghiên cứu nguyền rủa của ta sai đến mấy chỗ.

Hoa Bích Nhi cười khổ nói.

- Ngươi biết phần nghiên cứu mà ta đưa cho ngươi là của người nào không?

- Là người nào?

- Nghịch Thương Thiên.

- Nghịch Thương Thiên tiền bối.

Hoa Bích Nhi kinh hô một tiếng nói.

Nếu như trước đó Hoa Bích Nhi còn một chút hoài nghi, vậy lúc này một chút hoài nghi đó cũng không còn nữa.

- Nghịch Thương Thiên tiền bối.

Lúc này Liễu Yên Nhi từ đằng xa đi tới.

- Ngươi có truyền thừa của Nghịch Thương Thiên tiền bối?

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu.

- Vậy. . . ngươi có thể truyền thụ cho ta được không?

Liễu Yên Nhi có chút xấu hổ nói.

- Ngươi chắc ngươi có thể học được?

Diệp Hạo ranh mãnh hỏi.

Liễu Yên Nhi nở nụ cười khổ.

Công pháp Chúa Tể cấp, không phải ai cũng có tư cách học.

Ngươi không có tư chất nghịch thiên, làm sao học được chứ?

- Vậy ta có thể muốn một phần cảm ngộ nguyền rủa của Nghịch Thương Thiên tiền bối không?

Liễu Yên Nhi chần chờ một chút hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận