Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2174: Bạch Y Nữ Tử

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Ba người Cổ Kiến Bạch cũng có thể chém giết mấy trăm ma thú này.

Vấn đề là không ai nhàn rỗi tiêu hao như vậy?

Năng lượng trong cơ thể tiêu hao hết chỉ có nước chờ chết.

Ba người liếc nhìn nhau, đuổi theo phía trước.

Không lâu sau, bọn họ nhìn thấy một màn rung động.

Chỉ thấy mấy trăm yêu thú hung hãn không sợ chết đang công kích một thanh niên mặc kiếm bào, mà mỗi lần xung phong, kết quả chính là lưu lại mấy cỗ thi thể.

- Diệp Hạo?

- Là hắn.

- Tu vi của tiểu tử này không tệ, đợi hắn không địch nổi, chúng ta lại ra tay.

Cổ Kiến Bạch lạnh lùng lên tiếng.

Trôi qua nửa khắc đồng hồ, một thanh niên cau mày nói.

- Năng lượng trong cơ thể tiểu tử này vô cùng vô tận sao?

- Đúng vậy, dù nuốt đan dược cũng phải có cực hạn chứ.

Một thanh niên khác gật đầu.

Ba người bọn họ sao biết được Diệp Hạo đang vận dụng Vạn Cổ Bất Diệt Quyết.

Vạn Cổ Bất Diệt Quyết có một đặc thù là sinh sôi không ngừng.

Nói cách khác, Diệp Hạo trước sau có thể duy trì trạng thái đỉnh phong.

Nếu không, Diệp Hạo đã sớm tiêu hao hết năng lượng trong cơ thể.

Nhưng hắn cũng ý thức được loại sinh sôi không ngừng này cũng có điều kiện, đó là ở trong cơ thể mở ra từng huyệt khiếu, mỗi huyệt khiếu tự hình thành một phương thế giới, Diệp Hạo còn kém một bước này xa lắm.

Nhưng mấy trăm yêu thú cũng không khiến Diệp Hạo đạt đến cực hạn.

Đợi đến chém giết mấy trăm yêu thú, Diệp Hạo không thèm để ý hình tượng đặt mông ngồi trên mặt đất.

Mà đúng lúc này, thân ảnh của ba người Cổ Kiến Bạch từ trong bóng tối đi ra.

- Ba vị rốt cục cũng đi ra?

Diệp Hạo nhìn ba người nói.

Nghe vậy, Cổ Kiến Bạch lộ ra ánh mắt nghi ngờ.

- Ngươi biết chúng ta ẩn núp trong bóng tối?

- Nói nhảm.

Diệp Hạo nói xong vung tay lên.

- Nếu không phải ba vị ở một nơi bí mật gần đó, ta đã sớm giải quyết những yêu thú này.

Cổ Kiến Bạch sắp nói gì thì phát hiện không gian bốn phía biến ảo một trận.

Hai vị sư đệ bên cạnh cũng không thấy bóng dáng.

- Trận pháp.

Cổ Kiến Bạch biến đổi sắc mặt.

- Ngươi bố trí trận pháp?

A!

Đúng lúc này, Cổ Kiến Bạch nghe được một tiếng kêu thảm thiết.

- Long sư đệ.

Trong lòng Cổ Kiến Bạch không khỏi kinh hoảng.

Long sư đệ là Môn Thần cảnh tầng một.

Làm sao chưa tới một hơi thở đã vẫn lạc?

- Trương sư đệ.

Cổ Kiến Bạch gọi tên một vị sư đệ khác.

Nhưng đáp lại Cổ Kiến Bạch là một tiếng hét thảm.

Sắc mặt Cổ Kiến Bạch trở nên khó coi.

- Ngươi có bản lãnh thì đường đường chính chính đánh một trận cùng ta.

- Đang có ý này.

Đúng lúc này, Cổ Kiến Bạch phát hiện trận pháp bốn phía triệt hồi, tiếp đó, hắn thấy hai sư đệ ngã trong vũng máu, cùng Diệp Hạo đứng ở xa bình tĩnh như vực sâu.

- Ta muốn giết ngươi.

Cổ Kiến Bạch gầm thét lên.

- Chậm đã.

Diệp Hạo vội nói.

Cổ Kiến Bạch không khỏi dừng bước.

- Ngươi còn có di ngôn gì?

- Tương lai ngươi cực hạn có thể đạt đến cấp độ gì?

Cổ Kiến Bạch không hiểu vì sao Diệp Hạo muốn hỏi cái này, bất quá Cổ Kiến Bạch vẫn trung thực trả lời.

- Thị Thần cảnh.

- Thị Thần cảnh.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Tôn tử này, nếu tương lai có thể đạt tới Thị Thần cảnh, vậy hơi khó giải quyết rồi.

Dưới tình huống bình thường, Diệp Hạo có thể vượt bảy cảnh giới.

Nhưng đây chỉ là tu sĩ Môn Thần cảnh không có tiềm lực tấn cấp.

Cổ Kiến Bạch tương lai có thể đạt tới Thị Thần cảnh, như vậy, Diệp Hạo cũng chỉ có thể vượt qua năm tiểu cảnh giới.

Nói cách khác, Diệp Hạo và Cổ Kiến Bạch chênh lệch một tiểu cảnh giới.

- Ngươi nói ai là tôn tử?

Cổ Kiến Bạch nghe đến đây thì giận tím mặt.

- Ta chỉ tính xem có thể ngược ngươi hay không?

Diệp Hạo cười híp mắt nói.

- Hiện tại, ta phát hiện có thể nhẹ nhõm giết ngươi.

- Giết ta?

Cổ Kiến Bạch lạnh lùng nói.

- Ngươi cũng phải có bản sự này.

- Lôi.

Diệp Hạo hét lớn một tiếng.

Sau một khắc, Cổ Kiến Bạch thấy được một màn cả đời khó quên.

Chỉ thấy một đạo thần lôi tràn ra ba động khủng bố, phá vỡ trời cao, lấy một loại tư thái vô địch thiên hạ đánh lên người hắn.

Thần lôi này;

Cao cao tại thượng;

Phách tuyệt thiên hạ.

Cổ Kiến Bạch chưa kịp kêu thảm thiết đã hóa thành tro tàn.

Diệp Hạo cũng giật nảy mình.

Uy lực của thần thông công kích đỉnh cấp Hạo Nhiên Thiên Lôi của Hạo Nhiên Chính Khí Tông đây à?

Quá mạnh mẽ rồi?

Nhưng nghĩ đến đây là thần thông Vương cấp, trong lòng Diệp Hạo cũng bình thường trở lại.

Quét dọn chiến trường một lần, Diệp Hạo thản nhiên rời đi.

Giết mấy đệ tử Ngự Thú các, Diệp Hạo không có chút áp lực tâm lý nào.

Kẻ giết người vĩnh viễn phải chuẩn bị tâm lý bị người giết.

Mấy tên này muốn tới giết mình mà.

Thời gian sau đó, Diệp Hạo không có tiếp tục cao điệu nữa, bởi vì hắn cũng mệt mỏi rồi.

Lúc mặt trời ló dạng, Diệp Hạo thấy từng thân ảnh theo dõi trong bóng tối biến mất.

Thân thể căng thẳng của Diệp Hạo cũng từ từ thả lỏng.

Quá trình chém giết cả đêm khiến tinh thần hay nhục thân của hắn đạt đến ranh giới.

Diệp Hạo để chiến khôi canh gác một bên, hắn lấy ra một cái chăn lông rồi ngủ.

Giấc ngủ kéo dài tới sáu canh giờ, khi hắn tỉnh lại đã xuất hiện trăng sáng sao thưa.

- Sao ngươi không gọi ta?

Diệp Hạo hơi mê man nhìn chiến khôi nói.

- Ngài không bảo ta gọi mà.

Chiến khôi lộ vẻ mặt vô tội nói.

Diệp Hạo nghĩ ngợi chút thì thấy đúng là có chuyện như vậy.

- Được rồi.

Diệp Hạo thu hồi chiến khôi đi đến nơi xa.

Không lâu sau, Diệp Hạo gặp một Sơn Điêu.

Sau khi chém giết Sơn Điêu, Diệp Hạo lột da bỏ bộ lòng nướng trên đống lửa.

Ngay lúc Sơn Điêu sắp bị nướng chín, Diệp Hạo ngửi được mùi máu tươi, Diệp Hạo ngửi ngửi rồi đi tới bờ sông.

Chẳng biết từ lúc nào, bờ sông đột nhiên xuất hiện một bạch y nữ tử toàn thân nhuốn đầy máu tươi.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút vẫn ôm bạch y nữ tử lên bờ.

Ôm lên bờ, hắn giúp nàng hơ khô quần áo trên người.

Sau đó, Diệp Hạo kiểm tra thương thế của nàng thì phát hiện nữ tử này dính nội thương nghiêm trọng.

Kinh mạch bị phá hủy hơn chín thành, lục phủ ngũ tạng cũng bị trọng thương.

Loại thương thế này rất khó giải quyết.

Xử lý không tốt sẽ ảnh hưởng đến căn cơ.

Diệp Hạo không tùy tiện xuất thủ mà lẳng lặng chờ đợi.

Ước chừng 15 phút đồng hồ, bạch y nữ tử mới mơ màng tỉnh lại.

Khi nàng nhìn thấy Diệp Hạo đang ăn thịt nướng, ánh mắt lộ ra một tia mờ mịt.

- Là ngươi đã cứu ta?

- Nếu không thì còn ai?

- Đa tạ.

Bạch y nữ tử nói một tiếng cám ơn, sau đó ôm hai đầu gối rơi vào trầm tư.

Diệp Hạo kéo xuống một khối thịt nướng đi tới bên cạnh nàng.

- Đói không?

Bạch y nữ tử nhìn thoáng qua thịt nướng rồi khẽ lắc đầu một cái.

- Không đói bụng.

- Thương thế của ngươi rất nghiêm trọng.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Nếu không trị liệu sẽ ảnh hưởng đến căn cơ.

- Chín thành kinh mạch đã bị vỡ nát, loại thương thế này, ai có thể chữa trị được?

Bạch y nữ tử tự giễu.

- Còn nữa, đan điền cũng xuất hiện khe hở.

Đan điền!

Đan điền là góc rễ của một tu sĩ.

Đan điền xảy ra vấn đề, căn cơ tất nhiên sẽ bị hao tổn.

Bạch y nữ tử rất rõ ràng điểm ấy.

Nhưng bởi vì rõ ràng, nàng mới uể oải như thế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận