Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 371: Cô Không Xứng

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------------------

Ánh mắt Minh Uy lóe lên một cái rồi truyền âm hỏi chúng nữ.

- Người này có tin được không?

- Có thể.

Đường Phiên Phiên trả lời.

Võ Đào có thể chủ động đưa Ngọc phù truyền tin cho Đường Phiên Phiên đã biểu lộ thái độ của ông ta.

Hơn nữa Đường Phiên Phiên mơ hồ thấy được đại cơ duyên của Diệp Hạo, như vậy trước khi xác định Diệp Hạo xảy ra chuyện gì Võ Đào hoàn toàn không có ý xấu. Nhưng mà sau khi linh căn thượng đẳng tôn quý nhất tử sắc của Đường Phiên Phiên bị lộ, cô càng tin tưởng Võ Đào không có ý xấu.

Chung Cực Toàn Năng Học Sinh Trailer

Diệp Hạo chết đi thì bồi dưỡng Đường Phiên Phiên.

Thật ra đây chính là điều Võ Đào thầm nghĩ.

Lưu trưởng lão Trầm Ngư tông loại bỏ phong ấn bên trong thức hải của Đường Phiên Phiên lúc đó Võ Đào cũng âm thầm quan sát, trước đó hắn cũng không nghĩ Linh căn Đường Phiên Phiên lại có cấp độ cao đến vậy.

- Được.

Minh Uy nhẹ gật đầu.

Sau đó Võ Đào mang bốn người Đường Phiên Phiên đi đến trụ sở Ám tinh môn.

Trên đường trở về trụ sở, Đường Phiên Phiên nhìn Võ Đào hỏi.

- Mong ông chú ý sự an toàn của mẹ Diệp Hạo.

- Tôi đã ra lệnh cho hai Thái thượng trưởng lão trong tông môn âm thầm bảo vệ họ rồi.

Võ Đạo trầm giọng nói.

(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần - )

. . .

Ngay lúc đoàn người Võ Đào rời đi không bao lâu Minh Uy đã thấy Lưu trưởng lão Trầm Ngư Tông và Quách trưởng lão Long Hổ môn chạy tới.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Thị Huyết tông cùng trưởng lão sáu tông môn muốn giết tôi.

Minh Uy nói đến đây phẫn nộ không thôi.

Nếu không phải nhờ có Võ Đào thì bản thân ông có lẽ đã phải hao tổn rất nhiều.

- Sáu trưởng lão kia đâu?

Lưu trưởng lão kinh ngạc nói.

- Bị người bảo vệ Đường Phiên giết chết rồi.

Minh Uy định nói người bảo vệ Diệp Hạo nhưng lời nói đến khóe miệng lại đổi thành Đường Phiên Phiên.

Hai vị Trưởng Lão liếc nhau.

- Chúng ta hình như cũng đã quên chuyện này, Đường Phiên Phiên có thể tu luyện đến Phân thân cảnh, phía sau cô ấy làm sao lại không có truyền thừa được? Đã có truyền thừa đương nhiên sẽ có người bảo vệ a.

- Thị Huyết tông cùng sáu tông môn ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo a.

Quách trưởng lão Long Hổ Môn cười nhạt nói.

- Chuyện này chúng ta nên báo cáo như thế nào đây?

Lưu trưởng lão hỏi.

- Trưởng lão Kim đan kì chết không thể coi thường, bởi vậy chuyện này vẫn nên nói sự thật a.

Quách trưởng lão Long Hổ môn hơi trầm ngâm rồi lên tiếng.

- Đành phải vậy thôi.

Minh Uy nhẹ gật đầu.

Ba đại trưởng lão trở lại Côn Lôn, các trưởng lão Bế Nguyệt Tông kể lại chuyện của Đường Phiên Phiên, sau khi nghe Minh Uy cặn kẽ bẩm báo lại sắc mặt Thị Huyết tông cùng sau tông toàn bộ đều thay đổi.

Chưởng môn Thục Sơn lườm sáu tông một cái không nói gì.

Chẳng lẽ lại đi chấp vấn sáu tông kia sao?

Mà sáu tông lúc này có thể làm gì đây?

Người giết Trưởng lão tông môn bọn họ là người bảo vệ của Đường Phiên Phiên, nếu muốn tính toán cũng phải đi tìm người bảo vệ Đường Phiên mới đúng.

Nhưng chuyện này cuối cùng cũng kết thúc.

Sự thật chứng minh vô luận bạn gái Diệp Hạo hay ba mẹ tộc nhân Diệp Hạo đều là con người hàng thật giá thật.

Thời gian ba ngày rất nhanh đã trôi qua.

Lúc mặt trời mọc, đám Long Đằng thần sắc ngưng trọng nhìn vào phong ấn.

Ước chừng qua 15 phút những yêu tộc xuất hiện chi chít trong tầm mắt mọi người.

Giữa đoàn yêu thú, có một chiếc kiệu tinh mĩ.

Trên chiếc kiệu xinh đẹp tuyệt trần tuyệt luân, ánh mắt Thiên Yêu bình tĩnh nhìn về phía trước.

Đợi đến lúc cách tu sĩ nhân tộc tầm 100 mét Thiêu Yêu trên kiệu mới phất tay một cái, hàng trăm hàng ngàn yêu thú không hẹn mà cùng dừng bước.

- Chúng ta cũng nói thẳng luôn.

Thiên Yêu đứng lên nhìn mọi người xung quan một cái nói.

- Ta có thể trả lại Mệnh tinh cho nhân tộc, nhưng các ngươi phải đưa cho ta toàn bộ Côn lôn sơn mạch.

- Ngươi chỉ cần Côn Lôn sơn mạch sao?

Long Đằng khẽ giật mình hỏi lại.

Ông không nghĩ tói Thiên Yêu lại đưa ra yêu cầu này.

- Đúng, toàn bộ Côn Lôn sơn mạch.

Ánh mắt Thiên Yêu bình thản nói.

- Chỉ cần nhân tộc không tái phạm, ta cam đoan trong vòng trăm năm sẽ không xâm lấn khu vực của nhân tộc.

- Ngươi lấy cái gì để bảo đảm đây?

Long Đằng trầm giọng nói.

Trăm năm.

Thiên Yêu nếu cho nhân tộc trăm năm thì tám đại mệnh tinh đều đã trưởng thành, đến lúc đó nhân tộc còn sẽ kiêng kị Yêu tộc sao?

- Ta lấy danh dự của Thiên Yêu nhất tộc để đảm bảo.

Thiên Yêu bình tĩnh nói.

Lời nói Thiên Yêu vô cùng liều lĩnh.

Nhưng trong lòng Long Đằng trầm mặc xuống, chợt hai bên cao tầng thương lượng một phen, cuối cùng vẫn đồng ý yêu cầu của Thiên Yêu.

- Chúng ta có thể giao toàn bộ Côn Lôn sơn mạch nhưng ngươi cũng phải đáp ứng chúng ta vài yêu cầu.

- Nói.

- Thứ nhất, tu sĩ nhân tộc bọn ta ngươi nhất định phải trả lại vô điều kiện.

- Được.

- Thứ hai, tu sĩ Yêu tộc các ngươi nếu đi ra khỏi Côn Lôn sơn mạch thì đừng trách tu sĩ nhân tộc bọn ta sẽ không chút lưu tình mà xuất thủ.

- Được.

- Thứ ba, chúng ta sẽ sắp đặt trận pháp xung quanh Côn Lôn.

- Được.

Thiên Yêu trả lời gọn gàng mà linh hoạt.

Điều này khiến đám người Long Đằng giật mình.

- Còn có yêu cầu gì nữa không?

- Chúng ta cần mang người dân ở Côn Lôn sơn mạch ra ngoài nữa.

- Cho các ngươi 1 canh giờ.

Thiên Yêu điểu thản nhiên nói.

Lúc này Long Đằng liền an bài tu sĩ vận động di tản cư dân gần đây.

Cũng may người dân sống gần núi Côn Lôn không nhiều, nếu không cho dù một cái huyện nhỏ cũng không dễ dàng như vậy.

- Có thể thả người a.

Long Đằng nhìn Thiên Yêu nói.

Âm thanh Long Đằng vừa rơi xuống cường giả toàn trường đều đem công lực tăng tới cực hạn.

Chỉ cần có điều gì bất thường lập tức sẽ xuất thủ.

Ngoài dự đoán của nhân tộc Thiên Yêu không làm điều gì hết, hắn phát phất tay, nhóm cường giả Thông Thiên viên thả nhóm tu sĩ Mại Doãn Tuyết ra.

Đám người Mai Doãn Tuyết vội vàng chạy tới bên người cường giả tông môn.

Lý Tuệ vung tay giải hết cấm chế trên người Mai Doãn Tuyết, sau đó cẩn thận kiểm tra Mai Doãn Tuyết một phen, Lý Tuệ lo lắng Thiên Yêu hạ thủ đoạn trên người Mai Doãn Tuyết.

- Hiện tại các ngươi có thể rời Côn Lôn sơn mạch được rồi.

- Dựa theo ước định trước đó ngươi còn cần thả công tử của tôi ra.

Đúng lúc này một đạo thân ảnh chạy ra, vị này không phải Vô Nha Tử thì là người nào?

- Ai cơ?

Thiên Yêu lườm Vô Nha Tử một cái nói.

- Diệp Hạo.

Vô Nha Tử trầm giọng nói.

- Diệp Hạo?

Trong mắt Thiên Yêu lộ ra một tia nghiềm ngẫm.

- Ngươi chắc chắn để ta thả Diệp Hạo sao?

Vô Nha Tử định nói nhưng Huyết Liên Hải hừ lạnh nói.

- Thả, đương nhiên phải thả rồi. Tôi muốn đưa kẻ tiểu nhân hèn hạ chém thành trăm mảnh.

- Tôi rất muốn giải phẩu một Long tộc a.

Mặt mũi Vô Tà tràn đầy tà khí nói.

- Ngươi thử giải phẫu cho lão tử xem coi.

Hiểu Minh nhìn chằm chằm Vô Tà hừ lạnh một tiếng nói.

- Hiểu Minh!

Dưới hàng lông mi ánh mắt Vô Tà lóe lên một đạo sát cơ.

- Hiểu Minh, chuyện này cậu vẫn nên không tham gia thì hơn.

Mai Doãn Tuyết trầm ngâm một cái vẫn nói ra.

- Mai Doãn Tuyết, cô căn bản không xứng làm hồng nhan chi kỉ của Diệp Hạo.

Ngoài dự đoán của Mai Doãn Tuyết Hiểu Minh chỉ vào Mai Doãn Tuyết mắng to.

- Tính Diệp Hạo thế nào tôi là người rõ hơn ai hết, dù bị dao đâm vào thân hắn cũng sẽ không nhăn mày lấy một cái. Nếu không phải người đó lấy tính mệnh của cô để uy hiếp Diệp Hạo, cô cảm thấy Diệp Hạo sẽ giết tu sĩ Thị Huyết tông à?

Bạn cần đăng nhập để bình luận