Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2688: Một Chuôi Chiến Kiếm

- Một trăm ba mươi vạn.

Diệp Hạo thản nhiên liếc thanh niên kia một cái rồi mở miệng nói. Thanh niên kia thiếu chút nữa đã bị dọa đái ra quần. Phải biết thế lực cấm kỵ cũng không phải là thứ mà thế lực nhỏ như bọn họ có thể trêu chọc. Cho dù trong tộc bọn họ có tọa trấn một cao thủ Thần Hoàng sơ kỳ đi nữa. Dù sao truyện nhân thế lực cấm kỵ nào mà không có thủ đoạn Thần Hoàng chứ?

Tiếp theo đương nhiên không có một ai dám đấu giá cùng Diệp Hạo, cuối cùng khối Lam Lân thạch này đã thuộc sở hữu của Diệp Hạo với cái giá một trăm ba mươi vạn lam kim.

- Vật đấu giá thứ hai ta tin rất nhiều nam tử đều sẽ cảm thấy hứng thú.

Hồng Phấn bên này nói xong hai tráng hán đã nhanh chóng mang một lồng sắt xuất hiện ở giữa đại sảnh, bên trong lồng sắt là một là một tịnh lệ nữ tử không có đến một mảnh vải che thân. Trên mặt nữ tử này tràn đầy hoảng sợ, nàng co quắp ngồi một góc lấy tay che trước ngực. Ngay khi nhìn thấy nữ tử này sắc mặt Diệp Hạo liền âm trầm xuống.

Vì sao?

Trên người nữ tử này Diệp Hạo cảm nhận được khí tức cực kỳ quen thuộc.

Nhân tộc!

- Nữ tử này thật đẹp.

- Nữ tử này hình như không phải thuộc Cơ Giới tộc chúng ta.

- Chẳng lẽ là tà ma vực ngoại?

- Hình như vậy.

- Tà ma vực ngoại đều đáng chết.

- Năm đó nếu không phải vì tà ma vực ngoại, văn minh Cơ giới thế giới chúng ta làm sao lại bị đứt cơ chứ? Nữa tử này ta phải lăng nhục thậm tệ.

- Ai cũng đừng đoạt nữ tử này với ta, nữ tử này ta muốn.

- Nữ tử này ta nhìn trúng.

- Vậy cũng phải có bản lãnh này đã.

Trong lòng Diệp Hạo cực kỳ phẫn nộ, nhưng hắn không hề ra tay. Kim thân đã cảm giác được trong phòng đấu giá có một cường giả nửa bước cấm kỵ đang ẩn núp. Kim thân có thể chống lại, nhưng lại không có cách nào đánh bại.

Mà bây giờ lại không phải là thời điểm thích hợp để Cẩu Tôn xuất hiện.

- Gia tộc ta có thâm cừu đại hận với tà ma vực ngoại.

Lúc này một trung niên tướng mạo dữ tợn đứng lên.

- Bởi vậy lần này mong chư vị nể mặt lão Dã ta.

Dã Lĩnh!

Thần Hoàng đỉnh phong!

Loại cấp bậc này dù là thế lực cấm kỵ cũng phải thận trọng đối đãi. Bởi vậy rất nhiều tu sĩ đều lựa chọn nhường cho Dã Lĩnh.

- Năm đó gia tộc ta cũng chính là bị hủy trong tay tà ma vực ngoại, xin lỗi, lần này ta không thể nể mặt ngươi được.

Đúng lúc này Diệp Hạo chậm rãi mở miệng nói.

- Ngươi là...?

Dã Lĩnh hoài nghi hỏi.

- Giả Vân.

Diệp Hạo bình tĩnh mở miệng.

- Giả Vân?

Dã Lĩnh lẩm nhẩm cái tên này một lần, ngay sau đó trên mặt mới lộ ra thần sắc chấn kinh.

- Ngươi là người Giả gia?

- Bằng không thì sao?

Diệp Hạo đạm mạc nói.

Ánh mắtDã Lĩnh lóe lên một hồi cuối cùng lại nói.

- Vậy chúng ta cạnh tranh công bằng đi.

- Được.

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

Diệp Hạo không cảm thấy Dã Lĩnh sẽ nhiều tiền hơn mình.

- Giá khởi điểm bao nhiêu?

Diệp Hạo nhìn về phía Hồng Phấn nói.

- Nữ tử này đã tu hành đến Thần Vương cảnh, hơn nữa thân phận nàng cũng khá đặc biệt, bởi vậy giá khởi điểm của nữ tử này là ba mươi ức.

Tiếng nói của Hồng Phấn vừa rơi xuống Dã Lĩnh đã chớp thời cơ kêu lên.

- Ta ra bốn mươi ức.

Chỉ một lần đã tăng giá lên trăm vạn. Đây là tình thế ép buộc.

- Một trăm ức.

Khiến tu sĩ toàn trường không ngờ rằng Diệp Hạo há mồm liền thêm sáu mươi ức. Dã Lĩnh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi điên rồi!

- Đây là chuyện của ta.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

Dã Lĩnh lập tức bị Diệp Hạo chọc giận.

- Một trăm mười ức.

- Hai trăm ức.

Ngay cả mắt Diệp Hạo còn không thèm nháy đã cất tiếng.

- Hai trăm mười ức.

Dã Lĩnh lần nữa cạnh tranh.

- Ba trăm ức.

Dã Lĩnh chần chờ một chút nói.

- Thôi, tặng cho ngươi.

Không phải trên người Dã Lĩnh không có nhiều lam kim như vậy, vấn đề là không cần thiết phải lãng phí nhiều như vậy.

Nữ tử Nhân tộc này hoàn toàn không đáng với cái giá đó.

Dù có tiền cũng không phải đốt dễ dàng như vậy.

- Được rồi, bây giờ nữ tử này là của Giả công tử.

Hồng Phấn chỉ chỉ vào nữ tử trong lồng nói.

- Nếu là của ta, vậy mang nàng tới hậu trường, mặc y phục hoàn chỉnh cho nàng.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Ta không muốn nữ nhân của ta bị người khác nhìn thấy.

- Giả công tử yên tâm, ta sẽ an bài.

Hồng Phấn vừa cười vừa nói.

Đợi đến hai kia tráng hán khiếng nữ tử nhân tộc đi, bên người Hồng Phất đột nhiên xuất hiện một chuôi chiến kiếm. Điều khiến tu sĩ toàn trường cảm thấy khiếp sợ là vì phía trên chuôi chiến kiếm này tản ra chấn động khiến tinh thần bọn hắn phải sợ hãi.

- Dù gì ta cũng là Thần Hoàng đỉnh phong đấy, vì sao khi nhìn thấy chuôi chiến kiếm này, linh hồn ta cũng phải bất an.

Khuôn mặt Dã Lĩnh tràn đầy hoảng sợ.

- Chuôi chiến kiếm này tuyệt đối là cấm kỵ cấp.

Ánh mắt Trận Lương sáng rực nói.

- Nếu cấm kỵ cấp, ngươi nghĩ Ám Bảo các sẽ lấy ra bán sao?

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

Trận Lương nghĩ một hồi cũng cảm thấy có lý, nhưng ngay sau đó lại hỏi.

- Nhưng nửa bước cấm kỵ cấp hình như không có uy thế như vậy?

- Nửa bước cấm kỵ cấp đúng thật không có uy thế này, chuôi này chiến kiếm hẳn thuộc cấm kỵ cấp không trọn vẹn.

Diệp Hạo nói khẽ.

Hồng Phấn không khỏi coi trọng Diệp Hạo nói.

- Vẫn là Giả công tử mắt sáng như đuốc.

- Dù là pháp bảo cấm kỵ không trọn vẹn nhưng cũng là cấm kỵ pháp bảo, ta nghĩ chuôi chiến kiếm này không hề đơn giả như vậy.

Diệp Hạo nhìn Hồng Phấn cười hỏi.

- Chuôi chiến kiếm này ẩn chứ ý chỉ của chủ nhân, trừ phi là cường giả Thần Vương có ý chí cực kỳ kiên định, bằng không căn bản không thể khống chế chuôi chiến kiếm này.

Sau khi nói đến đây trong mắt Hồng Phấn trở nên ngưng trọng.

- Từ lúc lấy chuôi cấm kỵ pháp bảo không trọn vẹn này, Ám Bảo Các đã cho sáu vị Thần Vương tới thử khống chế.

Dừng một chút Hồng Phấn lại tiếp tục nói.

- Trong sáu vị Thần Vương này có năm Thần Vương đỉnh phong, một Thần Vương cao cấp. Kết quả không cần nói cũng biết, cả sáu vị đều thất bại.

- Vậy năm Thần Vương đỉnh phong có phải là Thần Vương mạnh không?

Trận Lương nghĩ một hồi lại hỏi.

Như thế nào gọi là Thần Vương mạnh?

Thần Vương có thể chém giết Thần Hoàng.

Nếu đã đạt đến cấp bậc này, tương lai dù có kém đi chăng nữa cũng đều có thể đạt đến nửa bước cấm kỵ.

- Có, nhưng đều thất bại.

Hồng Phấn chậm rãi nói.

Con mắt Trận Lương co rụt lại.

Hắn để ý thấy Hồng Phấn nói một từ.

Đều!

Có nghĩ là ít nhất phải có hai Thần Vương mạnh ra tay.

- Ngoài ra ta sẽ nói cho các ngươi biết một tin tức.

Hồng Phấn quét mắt toàn trường một cái trịnh trọng nói.

- Thiếu các chủ Ám Bảo Các chúng ta cũng không thể thành công.

Toàn trường vì đó xôn xao!

Long Hình chính là người nổi bật trong thế hệ trẻ đấy.

Người như hắn cũng không thể lấy được chuôi chiến kiếm này sao?

Thật sự không phải đang nói đùa đấy chứ?

- Thiếu các chủ chúng ta vì để chữa trị tâm thần chấn động mà đã phải dùng rất nhiều tài nguyên trân quý, dù như vậy cũng phải mời lão tổ Ám Bảo Các chúng ta ra.

Hồng Phấn trầm giọng nói.

- Bởi vậy ta không đề nghị các ngươi thử nghiệm.

Ai ai cũng có lòng háo thắng. Hồng Phấn càng nói như vậy, một vài tu sĩ càng muốn mua. Và Trận Lương cũng muốn như vậy.

- Hồng Phấn cô nương, không biết chuôi chiến kiếm này có giá khởi điểm là bao nhiêu?

- Ba mươi ức tử kim.

Hồng Phấn nhẹ nhàng nói.

- Ba mươi ức, ta muốn.

Trận Lương không suy nghĩ quá lâu đã trầm ngâm nói.

- Ba mươi mốt ức.

Âm thanhTrận Lương vừa rơi xuống Diệp Hạo liền mở miệng nói. Lam kim Diệp Hạo có thể thoải mái kêu giá, nhưng tử kim lại không dám làm như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận