Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3287: Thương Thiên Nhất Mạch

- Gốc rễ đại đạo bị ô nhiễm, bởi vậy lúc tu sĩ lên cấp mới bị nguyền rủa, đúng không?

Diệp Hạo nhìn Nghịch Thương Thiên nói.

- Không sai.

Nghịch Thương Thiên gật đầu một cái.

- Vì sao khi tu sĩ ngã xuống lại bị xiềng xích quấn quanh người?

- Nếu không có xiềng xích đó, bọn họ đã hoàn toàn tiêu tán khỏi thế gian rồi.

Nghịch Thương Thiên chậm rãi nói.

- Năm đó khi ta cưỡng ép sử đổi pháp tắc của thiên địa, đã cưỡng ép đưa toàn bộ những tu sĩ chết tới nơi này.

- Cái gì?

Diệp Hạo hoảng sợ nói.

Lúc đầu Diệp Hạo tưởng rằng xiềng xích quấn thân là do nguyền rủa tạo thành, ai có thể người rằng chuyên này là do Nghịch Thương Thiên sửa đổi quy tắc mà thành.

- Ngươi cũng biết tu sĩ cho dù đã chết, linh hồn của bọn họ vẫn có thể tồn tại trong thế gian rất lâu.

Nghịch Thương Thiên nhàn nhạt nói.

- Nhưng từ sau khi ta sửa đổi quy tắc thiên địa, bọn họ vẫn không thể đi đến đầu nguồn đại đạo, lấy chân linh chi hoả xua tan nguyền rủa trên gốc rễ đại đạo.

- Có hiệu quả sao?

Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi thăm.

- Hiệu quả không nhiều lắm.

Nghịch Thương Thiên lắc đầu nói.

- Nhưng có thể kéo dài thời gian tài lụi của đại đạo.

- Còn có thể kiên trì được bao lâu?

Diệp Hạo trầm ngâm một hồi nghiêm túc hỏi.

- Dựa theo tiến độ trước mắt, đại khái mười năm sau sẽ tàn lụi.

Lời nói của Nghịch Thương Thiên khiến sắc mặt Diệp Hạo hoàn toàn thay đổi.

Ban đầu Diệp Hạo còn cho rằng phải cần mấy trăm năm, thậm chí hơn ngàn năm mới có thể lụi tàn.

Nhưng bây giờ chỉ có mười năm.

Mười năm thì làm được gì chứ?

- Ta nên làm cái gì?

Diệp Hạo khẽ thở dài.

- Kỳ thật ta không hi vọng ngươi tới nơi này.

Nghịch Thương Thiên nhẹ nhàng nói.

- Vì sao?

- Ngươi tới nơi này nghĩa là ngươi đã chết, cho dù ngươi thấy rõ được ảo diệu của nguyền rủa, thì đã thế nào chứ?

Nghịch Thương Thiên nhẹ nhàng nói.

- Tiền bối thấy rõ ảo diệu của nguyền rủa?

Ánh mắt Diệp Hạo lập tức phát sáng lên.

- Ảo diệu của nguyền rủa làm sao có thể thấy rõ được chứ?

Nghịch Thương Thiên lắc đầu nói.

- Những năm này ta trấn thủ ở đây, khó khăn lắm cũng chỉ mới hiểu được chín phần.

- Chín phần?

Con mắt Diệp Hạo co rụt lại.

Phải biết nơi này là cội nguồn của nguyền rủa.

Lấy năng lực của Nghịch Thương Thiên vậy mà chỉ nghiên cứu được chín phần.

Chín phần có nghia là gì?

Chính là con đường này không thể đi thông.

- Tiền bối, ta muốn ở đây nghiên cứu.

Diệp Hạo trầm ngâm thật lâu mới chậm rãi nói.

- Cần gì chứ?

Nghịch Thương Thiên lắc đầu nói.

- Trong thời gian ngắn như vậy, ngươi không thể nghiên cứu ra được gì đâu.

- Nơi này có thể sử dụng thời không lĩnh vực không?

- Không thể.

Diệp Hạo nghĩ một hồi rồi khoang chân ngồi xuống.

- Ta có thể trở về.

- Ngươi có thể trở về?

Sắc mặt Nghịch Thương Thiên thay đổi.

- Ta giữ một tờ Thiên Thư, bí thuật giúp ta có thể trở về.

Diệp Hạo nghiêm mặc nói.

- Thiên Thư? Sao ngươi có thể biết bí thuật của thiên hà Cửu Thiên?

- Bản thân ta là người của thiên hà Cửu Thiên.

Nghịch Thương Thiên nhìn Diệp Hạo một hồi nói.

- Ngươi chắc chắn mình có thể trở về?

- Nếu không chắc chắn, ta sẽ khong dám mạo hiểum lớn như vậy.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Ngươi không thể ở đây quá lâu.

Nghịch Thương Thiên trầm giọng nói.

- Vì sao?

- Nơi này là cội nguồn của nguyền rủa, ngươi ở nơi này quá lâu, chân linh của ngươi sẽ bị ô nhiễm.

Nghịch Thương Thiên vừa nói đến đây, trên người hắn đã tản ra ánh sáng nhu hoà bao phủ xung quanh Diệp Hạo.

- Nguyền rủa ở khắp mọi nơi, cho dù ngươi được ta bảo vệ nhưng vẫn sẽ bị tổn tương.

- Ta tranh thủ cảm ngộ.

Diệp Hạo nghiêm mặt nói.

Đây chính là cơ hội khó được.

Vì sao Diệp Hạo cả gan liên tục đột phá, chính là muốn nhìn thử nguồn gốc của nguyền rủa.

Hiện tại vất vả lắm mới thấy được, Diệp Hạo làm sao có thể buông tha được chứ?

- Ngươi có cần cảm ngộ của ta hay không?

Ngay sau đó Nghịch Thương Thiên nghĩ tới một chuyện.

- Ta cảm thấy ta có thể đi thông.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

Nếu Diệp Hạo nhìn cảm ngộ của Nghịch Thương Thiên, như vậy sẽ ảnh hưởng tới cảm ngộ của hắn.

Bởi vì đường hắn đi vô tình sẽ bị Nghịch Thương Thiên ảnh hưởng.

- Nhưng ngươi nghĩ nghiên cứu đến chín phần phản cần hết bao lâu?

Nghịch Thương Thiên vừa cười vừa nói.

- Còn nếu ai có cảm ngộ của ta có thể tạm thời ngăn chặn được nguyền rủa.

Nghe đến đây Diệp Hạo nói gấp.

- Hay tiền bối cho ta đi.

Đến mức độ của Nghịch Thương Thiên mà chỉ nghiên cứu được chín phần, nó thật hán cũng không biết lúc nào mình mới có thể nghiên cứu đến mức đó.

Cảm ngộ của Nghịch Thương Thiên có lẽ Diệp Hạo không cần, nhưng không có nghĩa là người khác không cần.

Tỷ như Đế Cơ!

Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua.

Diệp Hạo phát hiện cảm ngộ ở cội nguồn nguyền rủa, khả năng lý giải của hắn về nguyền rủa nhanh hơn trước khôgn chỉ gấp mười lần, gấp trăm lần.

Ba thành một!

Ba thành hai!

Ba thành ba!

Nếu là trước đây, chuyện này quả thật khó có thể tưởng tượng được.

Thời gian mới trôi qua bao lâu chứ.

Phải biết trước đó Diệp Hạo phải hao phí rất nhiều thời gian mới có thể hiểu được ba thành.

Bây giờ đã là ba thành ba.

Bốn thành một!

Bốn thành hai!

Bốn thành ba!

- Ngươi không thể tiếp tục ở đây cảm ngộ.

Đúng lúc này thanh âm của Nghịch Thương Thiên vang lên trong tai Diệp Hạo.

Ánh mắt Diệp Hạo lộ ra vẻ tiếc nuối.

Nếu tiếp tục ở đây cảm ngộ, hắn cảm thấy mình có thể cảm ngộ được rất nhiều.

- So với người khác, ngươi đã đi rất nhiều đường tắt rồi.

Nghịch Thương Thiên an ủi.

- Vả lại cảm ngộ càng về sau sẽ càng gian nan.

- Tương lai ta sẽ còn trở lại.

Diệp Hạo trầm mặc một chút nói.

- Ngươi không thể trở lại.

Nghịch Thương Thiên lắc đầu.

- Ngươi đã chịu nguyền rủa ở nơi này đủ nhiều rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, nguyền rủa sẽ ảnh hưởng tới ngươi rất lâu, ngươi cần phải áp chế xua tan những lực lượng nguyền rủa này.

Dừng một chút Nghịch Thương Thiên nói tiếp.

- Đương nhiên nếu ngươi không áp chế được thì sử dụng cảm ngộ của ta.

Diệp Hạo im lặng.

- Thiên hà Chủng Thiên đã không thể nào cứu được nữa.

Nghịch Thương Thiên nói xong liền đưa cho Diệp Hạo một tấm lệnh bài.

- Đây là lệnh bài đại biểu thân phận của ta, về sau ngươi chính là Tộc trưởng Nghịch Thiên tộc.

- Cái gì?

Diệp Hạo khẽ giật mình nói.

- Nghịch Thiên tộc?

- Nghịch Thiên tộc là mạch của ta, từ sau khi ta chết, mạch này cũng bị ta phong ấn.

Nghịch Thương Thiên nhìn Diệp Hạo, trong mắt tràn đầy mong đợi.

- Sau khi ngươi ra ngoài, lệnh bài sẽ chỉ dẫn ngươi đến nơi phong ấn Nghịch Thiên tộc. Đúng rồi, trước khi thiên hà Chủng Thiên sụp đổ, ngươi nhớ phải mang Nghịch Thiên tộc rời khỏi thiên hà Chủng Thiên.

- Tiền bối bi quan như vậy sao?

Trong lòng Diệp Hạo có chút đau buồn hỏi.

- Thời gian mười năm thì có thể làm được cái gì chứ?

Nghịch Thương Thiên nói đến đây liền dời chủ đề.

- Tấm lệnh bàn này phong ấn một đòn mạnh nhất của ta, cho dù là Chúa Tể cấp cũng có thể đánh trọng thương.

Sau một khắc, Nghịch Thương Thiên phất phất ty, Diệp Hạo liền phát hiện thân thể của mình bị mất khống chế bay ra xa.

Diệp Hạo nhìn bóng lưng ngày càng mơ hồ của Nghịch Thương Thiên, ngay sau đó hắn khởi động bí thuật được ghi trên Thiên Thư.

Thái Sơ!

Thần thông này có thể giúp Diệp Hạo trở lại bất kỳ thời gian nào trong quá khứ.

Mà bây giờ Diệp Hạo trở lại thời gia trước khi đột phá tương Lai cảnh cao cấp.

Khi thân ảnh hắn xuất hiện ở trước Thâm Uyên thương hội, đám người Thâm Tần đều tràn ngập khiếp sợ.

- Hắn thật sự đã trở về.

Thâm Tần lẩm bẩm nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận