Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3275: Đứng Đầu Đan Thuật

Sau khi Liên Tinh mang theo thành viên Khô Lâu tổ chức rời khỏi, sắc mặt đám người Mục Vĩnh Hằng đều trở nên cực kỳ khó coi.

- Mục Vĩnh Hằng, chuyện ngươi phả bội Đan các, còn có gì muốn nói không?

Từ Khánh Phong lạnh lùng nhìn Mục Vĩnh Hằng nói.

- Các chủ, ta phản bội Đan các chỉ là bất đắc dĩ.

Mục Vĩnh Hằng trầm mặc một hồi nói.

- Thử hỏi ngươi sau khi biết đứng đằng sau Khô Lâu tổ chức là chí tôn như Tống Sơn Nhạc, ngươi còn có dũng khí để đứng lên ngăn cản không?

- Các chủ, ngươi phải biết lần này nếu không phải nhờ Diệp công tử ngăn cơn sóng dữ, Đệ Thất vực chúng ta bây giờ đã thiên hạ của Khô Lâu tổ chức rồi.

Một trưởng lão Đan các đứng dậy.

- Ta cảm thấy chúng ta phản bội Đan các là để cứu Đan các.

- Mong Các chủ có thể vì nỗi khổ tâm của Mục phó các chủ đối với Đan các mà bỏ qua cho Mục các chủ một lần.

Trưởng lão thứ hai cũng đứng dậy.

Không đứng ra không được.

Bọn họ đều là người của Mục Vĩnh Hằng.

Nếu Mục Vĩnh Hằng bị giết chết, bọn họ cũng sẽ bị liên luỵ.

- Phản bội chính là phản bội.

Đoan Mộc Chính lạnh lùng nói.

- Nếu phải bội mà không bị trừng phạt, vậy sau này tất cả mọi người đều sẽ phản bội.

- Đoan Mộc Chính, ngươi có ý gì?

Mục Vĩnh Hằng nhìn thấy Đoan Mộc Chính nói như vậy lập tức xù lông.

Mẹ nó.

Có cần bỏ đá xuống giếng như vậy không?

- Các chủ, ta vẫn là giữ nguyên ý kiến của ta.

Đoan Mộc Chính trịnh trọng nói.

Từ Khánh Phong trầm ngâm một hồi rồi nhìn về phía Diệp Hạo nói.

- Diệp công tử, ngươi cảm thấy Đan các nên xử lý như thế nào?

- Ta cảm thấy Đoan Mộc trưởng lão nói rất đúng, nếu phản bội không bị trừng phạt, như vậy về sau tất cả mọi người đều có thể phản bội.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

Từ Khánh Phong lập tức hạ quyết tâm.

- Mục Vĩnh Hằng, ngươi thúc thủ chịu trói hay chờ ta xuất thủ?

Ánh mắt Mục Vĩnh Hằng lóe lên một cái.

- Các chủ, ngươi khẳng định muốn vạch mặt với ta?

Ngay lập tức Từ Khánh Phong xuất thủ.

Kỳ thật Từ Khánh Phong cũng muốn xử lý Mục Vĩnh Hằng.

Những năm này Đan các chướng khí mù mịt, nhưng nhờ hắn cố gắng trấn áp nên vẫn chưa xuất hiện tình trạng xấu.

Nhưng cũng không có nghĩa là không có vấn đề.

Chuyện Mục Vĩnh Hằng và mấy vị trưởng lão phản bội chính là vấn đề.

Nhìn cuộc đại chiến giữa Từ Khánh Phong và Mục Vĩnh Hằng, ánh mắt rất nhiều cao thủ ở đây đều đang lấp lúe.

Lần này thế lực phản bộ thực sự quá nhiều.

Không nói những cái khác, chỉ mỗi Huyền Thuỷ tông.

Đây chính là tông môn đứng đầu Đệ Thất vực.

Nhưng bây giờ từ Tông chủ Tống Tuyền Thuỷ dẫn đầu toàn tông phản bội.

- Diệp công tử, lần này đa tạ ngươi.

Trong lòng Tống Tuyền Thủy vẫn còn sợ hãi nói.

Hiện giờ rất nhiều gia hoả như Tống Sơn Nhạc đều đã đứng ra.

Nhưng Tống Tuyền Thuỷ lại lựa chọn trầm mặc.

Lần trầm mặc này cũng đồng thời tháo xuống cái mũ làm phảm Đệ Thất vực.

- Lời tạ ơn treo trên miệng không có ý nghĩa gì đâu.

Diệp Hạo nhìn Tống Tuyền Thủy một cái nói.

- À à, ta hiểu ý của Diệp công tử, chờ khi ta trở lại tông môn, ta sẽ giúp ngươi kiếm một nhóm mỹ nữ.

Tống Tuyền Thủy nhẹ nhàng nói.

Khoé miệng Diệp Hạo giật giật một cái.

Ta có ý đó sao?

- Ý của ta là ta cần tài nguyên đẳng cấp cao.

Diệp Hạo bất đắc dĩ nói.

Chuyện này mà cũng phải nói thẳng ra sao?

Chẳng lẽ nhìn hắn đói khát đến mức đó?

Hoàn toàn không có nha.

Bề ngoài rõ ràng hắn là một người vô cùng chính trực.

- Thì ra là vậy, Diệp công tử, ngươi yên tâm, chờ ta trở lại tông môn sẽ đóng gọi lượng lớn tài nguyên đẳng cấp cao đưa tới.

Tống Tuyền Thủy nói đến đây lại chớp chớp mắt nhìn Diệp Hạo.

- Ờ…ta có cần tìm cho ngươi một nhóm không?

Diệp Hạo lập tức đen mặt.

- Những lời như vậy ta không muốn nghe đến lần thứ hai.

Tống Tuyền Thủy bừng tỉnh.

- Ta hiểu, ta hiểu, ta hiểu.

Diệp Hạo rất muốn nói ngươi thật sự đã hiểu sao?

Nhưng lúc này Tống Tuyền Thuỷ đã mang theo cao tầng tông môn rời khỏi, về phần đám người Tĩnh Hương, Tống Tuyền Thuỷ vẫn để lại.

- Diệp công tử, về sau tỷ muội chúng ta chỉ có thể dựa vào ngươi.

Tĩnh Hương đáng thương nói ra.

Nhìn khuôn mặt yêu kiều của Tĩnh Hương, trong lòng Diệp Hạo cũng mềm nhũn nói.

- Được rồi, về sau các ngươi đi vào trong tiểu thế giới của ta tu hành.

Lăng Thanh Tử đen mặt nói.

- Công tử, sao ngươi có thể như vậy được?

- Thế nào?

Diệp Hạo có chút mờ mịt nhìn Lăng Thanh Tử nói.

- Ta cũng có thể hầu hạ ngươi.

Lăng Thanh Tử chu mỏ nói.

- Chuyện này…ta vẫn không hiểu ý của ngươi.

Diệp Hạo không hiểu hỏi.

- Dáng dấp của ta cũng không hề xấu xí.

- Ngươi nghĩ đi đi đâu vậy?

Diệp Hạo nhịn không được nói.

- Ta sở dĩ nhận mấy người Tĩnh Hương cũng là cảm thấy thiên tư các nàng rất cao, tương lai có thể đi càng xa.

- Nhưng vì sao ta lại cảm thấy ngươi có tâm tư khác chứ?

Lăng Thanh Tử nghi ngờ nói.

- Ngươi nghĩ nhiều rồi.

Diệp Hạo nghiêm trang nói.

Mà lúc này cuộc chiến giữa Từ Khánh Phong và Mục Vĩnh Hằng rốt cục cũng phân được thắng bại.

Mục Vĩnh Hằng bị Từ Khánh Phong trấn áp.

Sau đó Từ Khánh Phong uy hiếp Mục Vĩnh Hằng uống một viên đan dược.

Tu vi của Mục Vĩnh Hằng quá cao, Từ Khánh Phong cũng phải sử dụng rất nhiều thủ đoạn mới có thể trấn áp được Mục Vĩnh Hằng.

Bởi vậy Từ Khánh Phong cho Mục Vĩnh Hằng nuốt Nhuyễn Cốt Tán.

Sau khi nuốt viên đan dược vào, Mục Vĩnh Hằng liền giống như mọt bãi bùn nhão, tu vi và thần niệm đều bị phong ấn chặt chẽ, đến lúc đó cao tầng tông môn sẽ giám sát hắn, trừ phi Mục Vĩnh Hằng có bản lĩnh lớn hơn trời, nếu không căn bản không thể nào chạy thoát được.

- Diệp công tử, ngươi thấy Đại hội Luyện đan có cần tiếp tục cử hành không?

Trấn áp Mục Vĩnh Hằng xong, Từ Khánh Phong đi tới trước mặt Diệp Hạo cung kính nói.

- Tiếp tục chứ, thế hệ tuổi trẻ vì lần Đại hội Luyện đan này, cũng không biết đã chuẩn bị bao nhiêu năm.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Vả lại đây cũng không phải là dịp để trao đổi học tập sao?

Lời nói của Diệp Hạo khiến các đan sư chuẩn bị tham gia trận đấu đều hô to vạn tuế.

Dù sao trước đó bọn họ cảm thấy Đại hội Luyện đan có khả năng lớn sẽ bị hủy bỏ.

Đương nhiên bọn họ không có tư cách phản đối.

Nhưng bây giờ Diệp Hạo lại cho bọn hắn một sân khấu để biểu diễn thực lực của mình.

Vừa mới bắt đầu, Diệp Hạo còn chú ý đến cuộc tranh tài của thế hệ trẻ, nhưng nhìn một hồi sau hắn cũng không thể nào tập trung được nữa.

Tẻ nhạt vô vị.

Ở trong mắt Diệp Hạo, trình độ đan đạo của Đệ Thất vực chênh lệnh với hắn không chỉ một cấp bậc.

Hắn cảm thấy như trẻ con đang chơi đồ hàng vậy.

Kỳ thật đừng nói Diệp Hạo có cảm giác này, ngay cả Tiểu Kiều cũng có loại giác tương tự.

- Công tử, vì sao ta cảm thấy đan đạo của bọn họ rất tệ?

Tiểu Kiều nhịn không được hỏi.

- Cảm giác của ngươi không hề sai.

Hạo vừa cười vừa nói.

- Đan đạo mà ta truyền thụ cho ngươi, đừng nói Đệ Thất vực, cho dù là Đệ Bát vực cũng kém xa ta.

- Công tử, ý của ngươi là đan đạo của ta có thể tranh phong cùng với thiên kiêu ở Đệ Cửu vực?

Tiểu Kiều hoảng sợ nói.

- Bằng không thì sao?

Diệp Hạo liếc Tiểu Kiều một cái nói.

- Chẳng lẽ ngươi nghĩ đan thuật mà ta truyền thụ cho ngươi là đan thuật bình thường sao? Thực tế, cho dù ngươi đến Đệ Cửu vực, đều là thiên kiêu giống nhau nhưng cũng không phải là đối thủ của ngươi.

Lăng Thanh Tử nói đến đây, ánh mắt lập tức phát sáng lên.

- Công tử, ta cũng muốn học tập đan thuật.

- Ngươi, thôi được rồi.

Diệp Hạo nhìn Lăng Thanh Tử một cái thản nhiên nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận