Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2285: Đập Bất Tỉnh

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

- Nữ tử kia không phải đã chết rồi à?

Diệp Hạo nói gấp.

- Thần Vương bất tử, Thần Hoàng bất diệt.

Triệu Tổ nhàn nhạt nói.

- Thế nhưng Thần Vương Long Tượng Hạo Nhiên Chính Khí Tông không phải thọ nguyên gần hết sao?

- Bởi vì bản thân hắn không thể trấn áp được thương thể của mình.

- Không phải do già yếu à?

- Đến Thần Vương cảnh cũng không còn nói đến chuyện già yếu nữa.

- Thần Hoàng có phải thật sự bất diệt?

- Bất diệt cũng chỉ là tương đối.

Triệu Tổ bình tĩnh nói.

- Những năm nay ta giết Thần Hoàng cũng không phải một hai người.

- Vậy nữ tử kia đã xảy ra chuyện gì?

- Nữ tử kia khi còn sống từng bị trọng thương, bất quá vẫn còn một sợi sinh cơ chưa ngừng, hiện tại nàng đang khôi phục, xem ra không bao lâu nữa thì có thể quân lâm thiên hạ.

Sắc mặt Diệp Hạo không khỏi biến.

- Tiền bối, ngươi sao không giết nàng?

- Ta muốn giết nàng chỉ có thể để bản tôn từ sâu trong Minh Giới chạy đến.

Triệu Tổ lạnh nhạt nói.

- Vừa rồi ta có thể cắt ngang tiến trình khôi phục của nàng ta, nhưng cứ như vậy mạng nhỏ của ngươi cũng không còn đâu.

- Được.

- Nhưng tiểu tử ngươi gan cũng lớn, ngay cả nắp quan tài người ta cũng thuận tay lấy.

- Cái này?

Diệp Hạo có chút xấu hổ rũ đầu xuống.

- Hiện tạo ở chỗ sâu Minh Giới giao phong rất giằng co, nếu không có chuyện gì cần thiết cũng đừng la lên tên ta.

Triệu Tổ ngay sau đó nói.

- Đúng rồi, tiền bối, mảnh Minh Thổ này vì sao xuất hiện ở phía Đông Thần Vực?

Diệp Hạo vội hỏi.

- Đây chỉ là một mảnh Minh Thổ bị chúng ta đánh nát, may mắn rơi vào phía Đông Thần Vực.

Diệp Hạo khẽ giật mình.

Làm nửa ngày dĩ nhiên do nguyên nhân này?

- Mảnh Minh Thổ này có ảnh hưởng gì tới Thần Vực không?

- Sẽ không có ảnh hưởng gì.

Triệu Tổ nhàn nhạt nói.

- Lâu sau đó, Dương Cương Lực của Thần Vực sẽ làm tan rã mảnh Minh Thổ này.

- Tiền bối, bên trong mảnh Minh Thổ này có bảo bối gì không?

- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy bảo bối ngươi đang cần còn chưa đủ?

- Ta sáng lập một Tông Môn, cần có một nhóm lớn tài nguyên.

Triệu Tổ trầm ngâm một chút nói.

- Ngươi tiến về Vĩnh An Sơn ở Nam Vực, nơi đó có một nhóm bảo tàng năm đó ta lưu lại.

- Vĩnh An Sơn lớn lắm.

- Khi đến Vĩnh An Sơn ngươi chỉ cần thôi động Vạn Cổ Bất Diệt Thân thì có thể cảm ứng được vị trí của bảo tàng.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút nói tiếp.

- Tiền bối, những năm nay người chinh chiến Minh Giới, có lấy được U Minh Xích Ngọc không?

- Ngươi muốn tài nguyên chế tạo Tử Thần Cảnh sao?

- Đúng vậy.

- Chờ ngươi đến Minh Giới ta sẽ đưa cho ngươi một nhóm tài nguyên xếp thứ mười.

- Đa tạ tiền bối.

Diệp Hạo đại hỉ.

- Được rồi, ta phải rời đi.

Triệu Tổ nói xong cũng rời đi.

Diệp Hạo đi tới bên bờ phát hiện đám người Lâm Nguyệt Nhi đang hôn mê ngã xuống đất.

Diệp Hạo biết đám người Lâm Nguyệt Nhi vừa nãy bị chấn động nên bất tỉnh.

Diệp Hạo thu hồi phân thân rồi giả chết nằm trên mặt đất.

Không giả chết đợi chút nữa sẽ bị lộ.

Qua đại khái nửa canh giờ Lập Cương là người đầu tiên tỉnh dậy.

Hắn mở ra hai mắt nhìn bốn phía, khi thấy Lâm Nguyệt Nhi còn đang hôn mê, trong mắt hắn lộ ra một vòng tham lam.

Trầm ngâm một hồi hắn lấy ra một cây mê hương, sau khi đốt lên hắn lập tức uống một khỏa giải độc đan, một lát sau hắn đi tới bên người Lâm Nguyệt Nhi.

- Lâm Nguyệt Nhi, không ngờ ngươi vẫn không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay ta.

Lập Cương nói xong đi cởi quần áo của Lâm Nguyệt Nhi.

Nhưng vào lúc này Lâm Nguyệt Nhi lại đột nhiên mở hai mắt ra.

- Ngươi làm cái gì vậy?

Lâm Nguyệt Nhi giật mình.

Lập Cương run lên một cái, ngay sau đó cắn răng nói.

- Ta muốn thịt ngươi.

Nói xong Lập Cương tiếp tục xé quần áo Lâm Nguyệt Nhi.

Xoẹt một tiếng, y phục Lâm Nguyệt Nhi bị phá nát.

- Dừng tay.

Lâm Nguyệt Nhi liều mạng phản kháng, nhưng lúc này toàn thân mềm nhũn, nào có thể là đối thủ của Lập Cương?

- Xem ra mê hương vẫn có tác dụng.

Lập Cương ha ha cười nói.

- Lâm Nguyệt Nhi, hôm nay ngươi là của ta.

Nói xong Lập Cương tiếp tục xé rách quần áo của nàng.

Mà đúng lúc này trước mắt Lập Cương tối sầm lại loạng choạng ngã trên mặt đất.

- Không sao chứ?

Diệp Hạo nói khẽ.

Ánh mắt Lâm Nguyệt Nhi phức tạp nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi rốt cục là ai?

- Vì sao nói như vậy?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Trong nhóm chúng ta tu vi ngươi yếu nhất, nhưng tốt độ ngươi tỉnh lại nhanh nhất.

Lâm Nguyệt Nhi nói đến đây lại nói tiếp.

- Ta trúng mê hương toàn thân đã mềm nhũn, nhưng ngươi lại đứng lên được.

- Tiếp tục.

- Ngươi nói ngươi chỉ trùng hợp nhìn qua trận pháp kia, ta cũng không hề cảm thấy có sự trùng hợp như vậy, trận pháp của ngươi rất có thể vượt qua cả Hồ Diệp Tùng.

- Tiếp tục.

- Như vậy… ngươi thừa nhận?

- Đúng vậy.

- Ngươi tại sao phải ẩn giấu bản thân?

- Ta tới Minh Giới vốn không có mục đích gì.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Không phải do Mã Bưu lôi kéo ta tiến vào tiểu đội ngươi sao?

- Có thể cho ta biết thân phận của ngươi không?

- Ta cảm thấy hiện tại vẫn rất tốt.

Lâm Nguyệt Nhi trầm ngâm một hồi nói.

- Có thể giúp ta giải độc được không?

Diệp Hạo cong ngón tay búng ra bốn Tiên Đan phân biệt vào trong miệng đám người Lâm Nguyệt Nhi.

Không qua bao lâu đám người Mã Bư đã tỉnh lại.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Mã Bưu vuốt đầu nói.

- Vì sao ta cảm thấy nặng nề thế này?

- Ngươi trúng mê hương.

Diệp Hạo mở miệng nói.

- Mê hương?

Mã Bưu lập tức trừng lớn hai mắt.

- Có phải do Lập Cương làm?

Chu Đào lúc này trầm giọng hỏi.

Lâm Nguyệt Nhi khẽ gật đầu một cái.

- Súc sinh.

Mã Bưu phẫn nộ quát.

- Chuyện này đội trưởng xử lý sao?

Chu Đào kéo Mã Bưu lại nói.

- Cứ để Lập Cương ở trong này tự sinh tự diệt đi.

Lâm Nguyệt Nhi trầm ngâm một hồi nói.

- Cứ như vậy mà làm.

Chu Đào nói đến đây thì nhìn Hồ Diệp Tùng.

Hồ Diệp Tùng lạnh nhạt nói.

- Chuyện này ta cái gì cũng không biết.

Chu Đào lại nhìn về phía Diệp Hạo.

- Ta cái gì cũng không biết.

- Ngươi thề đi.

Chu Đào lại trầm giọng nói.

Diệp Hạo không khỏi nhíu mày lại.

- Ngươi nghĩ nhiều rồi.

- Hoặc là thề, hặc là ngươi chết.

Chu Đào nói xong tới gần Diệp Hạo.

- Chu Đào, vừa rồi do hắn cứu ta.

Lâm Nguyệt Nhi quát lớn.

Thần sắc trên mặt Chu Đào lúc này mới thả lỏng.

- Xin lỗi, ta vì nghĩ đến sự an toàn của tiểu đội.

- Nếu nghĩ đến sự an toàn của tiểu đội, vì sao không kêu người này thề?

- Ta tin tưởng vào nhân phẩm củ Hồ đại sư.

Chu Đào trầm giọng nói.

- Vậy ngươi không tin nhân phẩm của ta rồi.

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Huynh đệ, nhường mặt mũi cho ca ca ta đi, chuyện này bỏ qua nha.

Mã Bưu nhìn thấy tranh cãi sắp nổi ra thì nói gấp.

Diệp Hạo âm trầm nhìn thoáng qua Chu Đào cũng không nói gì nữa.

Chu Đào còn đang định nói Lâm Nguyệt Nhi lại nói.

- Bớt tranh cãi lại đi.

Chu Đào cũng im lặng.

Qua nửa ngày Lập Cương tỉnh lại, thế nhưng sau một khắc mắt hắn tối sầm lần nữa bất tỉnh.

Mã Bưu xách cục gạch bất mãn nói.

- Cháu trai này cũng quá thèm đập rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận