Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3295: Bách Thảo Các Các Chủ

Rất nhiều lý luận nàng nghe không hiểu.

Không sai.

Thậm chí nàng còn không biết những lý luận mà Diệp Hạo đưa ra là thật hay giả.

Đây là bởi vì chênh lệch giữa hai bên thực sự quá lớn.

Mà lúc này Diệp Hạo bỗng nhiên ngừng lại, hắn nhìn về một nơi phía xa.

- Các hạ nếu đã tới, vì sao lại không xuất hiện?

- Không ngờ thần niệm của công tử lại bá đạo như vậy.

Sau môt khắc, một nữ tử phong thái thướt tha xuất hiện ở giữa không trung.

Sự xuất hiện của nàng khiến thiên địa trở nên tương đẹp hẳn lên.

- Các chủ.

Khi nhìn thấy nữ tử kia, thiếu nữ hoảng sợ nói.

- Các chủ Bách Hoa các?

Ánh mắt Diệp Hạo lộ ra vẻ hiểu ra.

- Khó trách ngươi sẽ xuất hiện tại đây.

Khi thiếu nữ này xuất hiện nguy hiểm, nàng khẳng định phát tin cầu cứu.

Các chủ Bách Hoa các xuất hiện tại đây đã nói lên thân phận của thiếu nữ này rất tôn quý.

Về phần tôn quý bao nhiêu, Diệp Hạo không có hứng thú biết.

- Chiếc chiến hạm này của công tử rất mạnh.

Khi Các chủ Bách Hoa các xuất phía trên chiến hạm, nàng vô ý mà hỏi.

- Cũng khá.

Diệp Hạo mỉm cười.

- Nhưng có lẽ ngăn không được Các chủ ngươi.

Con mắt Các chủ Bách Hoa các hơi co rụt lại,

- Cái thế giả trong thế hệ trẻ ta đều biết, không biết công tử là người nhà nào?

Rõ ràng là muốn nghe ngóng thân phận của Diệp Hạo.

- Thiên hạ rất lớn, thứ các ngươi nhìn thấy chỉ là một góc của tảng băng trôi mà thôi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Ta nói, ngươi cũng không biết.

- Không ngại nói thử cho ta một chút xem?

Các chủ Bách Hoa các cười híp mắt nói.

- Diệp Hạo.

- Diệp Hạo?

Khi nghe được cái tên này, Các chủ Bách Hoa các suy nghĩ một hồi rồi nhíu mày.

- Ta dám khẳng định trong thế hệ tuổi trẻ không hề có tên ngươi.

- Vừa rồi không phải ta đã nói rồi sao? Ta nói, ngươi cũng không biết.

Diệp Hạo nói xong liền nhìn về phía nơi xa.

- Vẫn còn người.

Hoa Bích Nhi có chút kinh ngạc nhìn Diệp Hạo một cái.

Có người?

Tại sao ta lại không phát hiện ra?

Phải biết từ Hoa Bích Nhi xuất hiện ở trên chiến hạm của Diệp Hạo, toàn bộ quá trình nàng đều luôn ở trạng thái phòng bị.

Nhưng thần niệm của nàng lai không hề phát hiện ra bất kỳ cái gì.

Sau một khắc, trong phạm vi thần niệm mà nàng bao phủ mới xuất hiện một bóng người.

Nàng nhìn qua Diệp Hạo, thần sắc hết sức ngưng trọng.

Diệp Hạo phát hiện sớm hơn nàng, điều này có nghĩa là gì?

Hoa Bích Nhi làm sao không biết?

Có nghĩa là thần niệm của Diệp Hạo mạnh hơn nàng chí ít là một cấp.

Nhưng làm sao có thể chứ?

Diệp Hạo cũng chỉ mới là Tương Lai cảnh trung kỳ, mà nàng lại là Tương Lai cảnh đỉnh phong.

Chênh lệch giữa hai bên thực sự quá lớn.

Nàng thừa nhận Diệp Hạo rất kinh diễm, nhưng nàng cũng không kém hơn chút nào.

- Hoa Bích Nhi, ngươi chạy không thoát đâu.

Từ xa, một thanh âm cười vang dội khắp mấy chục vạn dặm không gian.

Sắc mặt Hoa Bích Nhi lập tức trầm xuống.

- Các chủ.

Thiếu nữ bạch y lo lắng nói.

- Không cần lo.

Hoa Bích Nhi cho thiếu nữ bạch y một ánh mắt yên tâm, tiếp đó nàng bước nhẹ tới đầu tàu.

- Lão gù, ngươi xong chưa?

Hoa Bích Nhi tức giận quát lớn.

Từ nơi xa một lão giả lưng gù nhìn có vẻ chậm chạp, nhưng lập tức đã xuất hiện ở phía trước.

Hắn quét mắt một lượt.

Khi hắn nhìn thấy Diệp Hạo, trong mắt liền loé lên sát cơ dữ tợn.

Sát cơ hóa thành thực chất.

Hoa Bích Nhi vốn định xuất thủ ngăn cản, nhưng không biết vì sao lại dừng lại.

- Cẩn thận.

Thiếu nữ bạch y hét lớn.

Thiếu nữ bạch y muốn ngăn cản nhưng nàng căn bản không có thực lực đó.

Khiến Hoa Bích Nhi và thiếu nữ bạch y không ngờ tới rằng Diệp Hạo lại chả thèm động tay động chân.

Hắn thoải mái để sát niệm của đối phương đánh vào trong đầu hắn.

- Hoa Bích Nhi, ta đã sớm nói, không cho phép ngươi thân cận với bất luận nam tử nào, xem ra lời ta nói ngươi chỉ coi như gió thổi bên tai thôi nhỉ?

Lão gù lạnh lùng nói.

- Ta chỉ mới gặp lần đầu mà thôi.

Hoa Bích Nhi tức giận quát lớn.

Lúc này Hoa Bích Nhi có chút hối hận.

Sớm biết thế này đã không cho lão gù thăm dò thực lực của Diệp Hạo.

Nói cả nửa ngày, ai mà ngờ Diệp Hạo trông thì ngon lại không dùng được chứ.

- Một lần cũng không được.

Lão gù lạnh lùng nói.

- Nếu còn có lần sau, ta sẽ đại khai sát giới toàn bộ Bách Thảo các.

- Ngươi đại khai sát giới Bách Thảo các ta không quan tâm, nhưng ngươi dám động sát cơ với ta, ngươi cũng đừng nghĩ đến việc nguyên vẹn rời khỏi đây.

Đúng lúc này một thanh âm trong trẻo lạnh lùng phá vỡ trời cao.

Sau một khắc Diệp Hạo động.

Một quyền!

Khi một quyền này đánh xuống, toàn bộ mọi thứ đều không còn tồn tại.

Chư thiên muốn trầm luân, thiên mà muốn lật đổ, chúng sinh muốn tài lụi.

Sắc mặt lão gù đại biến.

Hắn vội vàng vận dụng rất nhiều loại thân pháp, nhưng hắn phát hiện mình không tài nào có thể rời khỏi vùng không gian này.

Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể nghênh chiến.

Mà kết quả, nửa người hắn bị trọng thương, máu tươi không ngừng chảy ra.

- Cũng có chút thực lực, nhưng cũng chỉ thế thôi.

Diệp Hạo nói đến đây lại muốn tiếp tục xuất thủ.

- Dừng tay.

Lão gù cuống quít nói.

- Ngươi còn có gì muốn nói?

Diệp Hạo híp mắt nói.

- Ta thừa nhận vừa rồi ta ra tay là không đúng, nhưng bây giờ ngươi cũng đã đánh nát nửa người ta, ta nghĩ ngươi cũng nên hết giận.

Lão gù trầm giọng nói.

- Ngươi nghĩ nhiều rồi.

Nhìn thấy trong mắt Diệp Hạo lộ ra sát cơ, lão gù cắn răng nghiến lợi nói.

- Sau lưng ta là Độc Hạt đứng thứ năm mươi tư.

- Cái thế giả đứng thứ năm mươi tư?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

- Hắn nói là sự thật.

Hoa Bích Nhi gật đầu nói.

- Bách Thảo các ta vì sao phải nhẫn nhịn hắn hết lần này đế lần khác, chính là bởi vì Độc Hạt đứng sau lưng hắn.

Độc Hạt chính là cái thế giả.

Bách Thảo các dù nhiều thiên tài, nhưng không hề có một cái thế giả nào.

- Dẫn ta đi gặp Độc Hạt.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút liền nói.

- Ngươi muốn làm cái gì?

Lão gù có chút bất an nói.

- Ta làm việc không muốn để lại phiền toái.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Nếu ngươi đã cảm thấy Độc Hạt có thể che chở cho ngươi, vậy ta sẽ dùng thực lực để nói cho ngươi biết Độc Hạt cũng chả là cái thá gì cả.

Lão gì nghi ngờ nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi chắc chắn muốn đi tìm Độc Hạt?

- Không thể.

Hoa Bích Nhi vội vàng nói.

- Độc Hạt chắc chắn đang ở Bách Độc tông, nếu ngươi tuỳ tiện đến đó, rất có thể sẽ khiến ngươi bị thương.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Hi vọng Bách Độc tông có thực lực này.

Dừng một chút Diệp Hạo nói tiếp.

- Đương nhiên nếu các ngươi sợ thì có thể không cần đi theo.

Hoa Bích Nhi trầm mặc một hồi rồi nhìn Diệp Hạo nói.

- Nếu giao đấu ngươi nắm chắc bao nhiêu thành?

- Ngươi đoán xem.

Diệp Hạo chớp chớp mắt nhìn Hoa Bích Nhi.

Hoa Bích Nhi ngây ngẩn cả người.

Nàng dù gì cũng là cường giả tiền bối tu hành giới, mà Diệp Hạo thoạt nhìn giống vãn bối hơn.

Bây giờ Diệp Hạo nói đùa nàng, nhìn thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ.

Nhng Hoa Bích Nhi cũng không nói gì, ai bảo thực lực Diệp Hạo mạnh quá làm gì.

Thiếu nữ bạch y nhìn Diệp Hạo rồi lại nhìn Hoa Bích Nhi, không biết vì sao trong lòng nàng có chút không thoải mái.

Nàng luôn cảm thấy giữa hai bên có quan hệ gì đó không tả rõ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận