Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2736: Mới Quen Đã Thân

Hiện giờ Diệp Hạo có tư cách này, cũng có thực lực để nói loại lời này.

Lão tổ Thanh Khâu thì sao?

Thúc thúc của lão tổ Thanh Khâu thì đã thế nào?

Chọc giận hắn, Diệp Hạo trực tiếp phóng đại chiêu.

Đến lúc đó dù có đạt đến vô địch chi cảnh thì đã sao?

Phải biết chiến hạm cấm kỵ kia của Diệp Hạo là do Phượng Vũ tự mình khắc phù văn lạc ấn. Có thể quét ngang toàn bộ siêu thoát cảnh trở xuống. Hơn nữa thực lực của chiến chiến hạm này cũng không hề yếu, Cẩu Tôn đã từng nói trong hàng ngũ trung kỳ cấm kỵ chi cảnh tuyệt đối có thể xương vương.

Phải biết Kim Cương quyển là do Thời Gian chi chủ luyện chế cho Cẩu Tôn, nhưng cũng chỉ có thể xương vương ở sơ kỳ cấm kỵ cảnh mà thôi. Nếu gặp cấm kỵ trung kỳ cũng chỉ có thể chống lại một chút. Đương nhiên một phàn cũng là vì lúc Thời Gian chi chủ luyện chế pháp bảo cho Cẩu Tôn vẫn còn chưa siêu thoát, bởi vậy không thể nhìn vào độ mạnh yếu của pháp bảo mà so được Thời Gian chi chủ và Phượng Vũ ai mạnh hơn được.

Nói như vậy pháp bảo rất khó đột phá đến cấm kỵ trung kỳ.

Quảng trường trung tâm.

Lúc một nhóm bốn người Diệp Hạo xuất hiện ở nơi này mới phát hiện nơi này đã trong tình trạng người đến tấp nập.

- Chúng ta không thể nhìn thấy gì hết.

Hiểu Hàm kiễng mũi nhân lên vẫn không thể nhìn thấy gì hết.

- Ta mang các ngươi đi.

Nói xong Diệp Hạo liền mang theo một nhà Hiểu Hàm xuất hiện ở ghế khách quý giữa không trung.

Ghế khách quý!

Dù là ở nơi nào cũng đều có một nhóm người đặc biệt.

Chuyện này cũng rất bình thường.

Chẳng lẽ ngươi bắt thiếu niên chí tôn tới đứng nhìn hay sao?

Nói đùa cái gì chú?

Bọn gia hỏa này tương lai dù kém đi nữa cũng là Thần Hoàng.

Diệp Hạo xuất hiện đã đưa đến sự chú ý của rất nhiều tu sĩ.

- Thì ra là tên độc ác này.

- Tên độc ác? Tại sao lại gọi như vậy?

- Hai ngày trước hắn dám dắc tội với toàn bộ Thanh Khâu.

- Người khiến Thanh Khâu tràn ngập chướng khí là hắn ta?

- Đúng vậy.

- Ta nghe nói hắn đắc tội với Bạch Linh Lung cũng không ít.

- Ngày đó ta cũng ở hiện trường, Bạch Linh Lung tức giận đến mức sắp hộc cả máu. Nhưng thực lực của hắn cũng rất mạnh, dù mạnh mẽ như Hạt Lương cũng không thể đấu lại một chiêu của hắn.

- Nói như vậy hắn cũng có chút tài năng.

- Nói nhảm! Nếu không có một chút tài năng nào mà còn dám phách lối, lúc ấy chết cũng rất thê thảm đấy.

- Hắn cũng đã đắc tội với Ma Đế Tử.

- Có lẽ vị này cũng có thể chống lại Ma Đế Tử cũng không chừng?

- Nói đùa cái gì vậy? Ma Đế Tử là thế hệ tuổi trẻ đứng đầu củ Ma tộc, thế hệ tuổi trẻ có thể chống lại Ma Đế Tử cũng không có mấy người.

Khi các thiếu niên chí tôn xung quanh đang thảo luận, Diệp Hạo lại đi tới trước mặt một thiếu niên chí tôn đạp một cước.

Thiếu niên chí tôn kia lập tức xù lông.

- Ngươi đạp ta làm cái gì?

- Không biết nhường chỗ sao?

Diệp Hạo trừng thiếu niên chí tôn kia một cái.

- Có tin ta phế bỏ ngươi không hả?

Thiếu niên chí tôn kia rụt cổ không dám nói gì.

Phải biết ngay cả cường giả như Hạt Lương, Diệp Hao cũng có thể đánh bại, nếu giờ hắn đi lên cũng chẳng khác gì dâng tặng đầu mình cho tên kia.

- Mấy người các ngươi cũng xéo đi.

Lúc này Diệp Hạo chỉ vào những tu sĩ gần đó nói.

- Nơi này là chỗ ngồi của chí tôn.

Một thanh niên căm giận bất bình nói.

Phải biết cho dù là thiên kiêu thông thường cũng không có tư cách ngồi ở chỗ này. Mà ba người Hiểu Hàm kia ngay cả Thần Vương còn chưa tới.

- Cút.

Diệp Hạo quát lớn.

Ba tu sĩ kia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn không cam lòng mà rời khỏi.

- Ngồi đi.

Diệp Hạo nhìn một nhà Hiểu Hàm vừa cười vừa nói.

- Chúng ta đối xử với thiếu niên chí tôn của Ma tộc như vậy có phải không nên hay không?

Hiểu Hàm thấp giọng nói.

- Vốn dĩ quan hệ giữa ta và Ma tộc đã không được tốt rồi. Tệ hơn một chút nữa cũng chả khác gì.

Diệp Hạo không thèm để tâm nói.

Thiếu niên chí tôn?

Viêm Hoàng tông không thiếu nhất chính là thiếu niên chí tôn.

Chỉ cần Diệp Hạo muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể ném ra một nhóm thiếu niên chí tôn.

Hắn đối với nhóm người này thật sự cũng chả quan tâm lắm.

Hiểu Phong cùng Thôi Hoa Hoa liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được tia chấn kinh.

Trước đó bọn họ cũng nghe nói Diệp Hạo ngang ngược thế nào. Nhưng dù gì cũng chỉ là nghe nói. Hôm nay tận mắt nhìn thấy mới phát hiện Diệp Hạo còn ngang ngược hơn cả bọn hắn tưởng tượng.

Diệp Hạo ngồi xuống chưa được bao lâu, một thanh niên bạch y đến bên người Diệp Hạo.

- Giới thiệu một chút, ta là Duyên Mộc.

Diệp Hạo nhìn Duyên Mộc một cái.

- Giới thiệu cái đầu nhà ngươi.

Duyên Mộc giận dữ.

Nhưng ngay sau đó hắn kinh ngạc thốt lên.

- Là ngươi?

- Giờ ngươi mới phát hiện ra sao?

Diệp Hạo hỏi ngược lại Duyên Mộc.

- Trước đó ta còn hiếu kỳ không biết ai lại có thể to gan như vậy. Hóa ra là ngươi.

Duyên Mộc vừa nói vừa ngồi bên cạnh Diệp Hạo.

Trên thực tế rất nhiều thiếu niên chí tôn đều hiếu kỳ thân phân của Diệp Hạo.

Dù sao cao thủ giống như Diệp Hạo cũng không thể không có một chút tiếng tăm gì. Hóa ra Diệp Hạo che giấu thân phận của mình.

- Sao ta lại không thấy Ngô Đồng?

Diệp Hạo nhìn thoáng qua xung quanh nói.

- Ngô Đồng vẫn chưa đến đây.

Duyên Mộc nói đến đây, âm thanh cũng thay đổi.

- Ngươi tra thế nào?

- Hôm nay ngươi sẽ thấy.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút nói.

- Không thể nói?

Từ trong thái độ của Diệp Hạo, Duyên Mộc cũng nghe được cái gì đó.

- Không phải không thể nói, mà là nếu nói cho ngươi biết chỉ làm tăng thêm phiền não cho ngươi thôi.

Diệp Hạo lắc đầu nói.

- Không sao đâu, ta không quan tâm.

Duyên Mộc mang theo ánh mắt nóng bỏng hỏi.

Đúng lúc này một thân ảnh tràn ngập ma chướng đi tới.

Thiếu niên chí tôn ven đường cũng đồng loạt tránh ra. Thật sự là do khí thế trên người hắn quá mạnh.

- Ma Đế Tử.

- Những người hắn cưỡng ép vừa rồi đều thuộc Ma tộc, lúc này làm sao Ma Đế Tử có thể không đứng ra được chứ?

- Ngươi muốn chết?

Ma Đế Tử đi tới trước mặt Diệp Hạo lạnh lùng nói.

Khí tức mang tính chất hủy diện giống như cơn bão nghiền ép về phía Diệp Hạo, nhưng trên người Diệp Hạo lại tràn ra một cỗ ánh sáng nhu hòa bảo vệ đám người Hiểu Hàm ở trong.

Tu sĩ toàn tường thấy một màn như vậy đều chấn động.

- Tiểu tử này là ai? Không ngờ khí thế của hắn lại có thể chống lại được Ma Đế Tử.

- Đâu phải chỉ đơn giản là chống lại được. Không thấy hắn ta còn che chở mấy người nữa sao?

- Chẳng lẽ tu vi của vị này còn ở trên cả Ma Đế Tử?

- Điều này khó mà nói được.

Con mắt của Ma Đế Tử co rụt lại.

Trước đó hắn vẫn cảm thấy Diệp Hạo không tệ tắm. Nhưng qua lần giao phong này, hắn mới nhận ra tu vi của Diệp Hạo cũng không hề kém hơn mình.

Nhưng đã đến mức này rồi, chẳng lẽ còn có thể lùi bước được sao?

- Ngươi đang khiêu khích Ma tộc ta sao?

Ma Đế Tử lạnh lùng nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi muốn ra mặt vì mấy vị ma cà bông kia?

Diệp Hạo thản nhiên nhìn Ma Đế tử nói.

- Ngươi nói cái gì?

Ma Đế tử giận tím mặt.

Ma cà bông?

Hắn nói thiếu niên chí tôn của Ma tộc là ma cà bông?

- Ngươi muốn chết sao?

Ma Đế Tử tiến lên một bước muốn ra tay, không ngờ Duyên Mộ lại ì ạch đứng lên.

- Ma Đế tử, ngươi muốn đánh một chầu sao?

Ma Đế tử buồn bực nhìn Duyên Mộc nói.

- Ngươi và hắn có quan hệ gì?

- Ta và hắn mới quen đã thân.

Duyên Mộc nói khiến Ma Đế Tử có một loại cảm xúc muốn hộc máu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận