Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1319: Kiếm chuyện

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

- Chuyện gì?

- Viên Định Thần Châu kia thời khắc ta đưa nó cho ngươi, thì nó đã là của ngươi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Còn nữa ngươi cũng không cần quan tâm ý tứ của Kỷ Thi Lan.

- Ngươi không nợ Kỷ Thi Lan.

Diệp Hạo tựa hồ nhìn thấu tâm tư An Kỳ.

- Ta cuối cùng vẫn cảm thấy cần xin lỗi Kỷ Thi Lan.

- Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.

- Vậy ta có thể mời ngươi một bữa không?

An Kỳ suy nghĩ một chút nói.

Diệp Hạo nhìn ánh mắt mong chở cùng khẩn trương của An Kỳ hơi nhẹ gật đầu.

An Kỳ dẫn Diệp Hạo đến Trạng Nguyên Lâu.

Lấy thân phận An Kỳ muốn ngồi bao sương thì phải đặt trước, cho nên hai người ngồi bàn ngoài đại sảnh, mặc dù An Kỳ nhường Diệp Hạo tùy ý gọi món, Diệp Hạo vẫn gọi lên vài món ăn tùy tiện.

An Kỳ nhìn Diệp hạo gọi món ăn trong lòng có chút cảm động.

Nàng rõ ràng Diệp Hạo đang tiết kiệm tiền cho nàng.

Bất quá mời khách cũng phải có bộ dáng của mời khách, An Kỳ lại gọi thêm ba bốn món chính.

Trong lúc hai người đang gọi món, mười người mặc trường bào Luyện Khí Sư đi vào Trạng Nguyên Lâu, mười tên này nhìn bốn phía xung quanh rồi dừng lại trên người Diệp Hạo.

- Ngươi là Diệp Thiên?

Đám Luyện Khí Sư đi đến bàn Diệp Hạo, sau đó bao vây hắn lại.

Diệp Hạo liếc một tên Luyện Khí Sư mở miệng nói.

- Chuyện gì?

- Cần ngươi đi với chúng ta một chút.

Nguyên Thần Hâm lạnh như băng nói.

Nguyên Thần Hâm, Đội Trưởng của chi Tiểu Đội này, cũng là người phụ trách hành động này.

- Không thấy ta đang dùng cơm sao?

Làm cho Nguyên Thần Hâm bất ngờ là Diệp Hạo nói ra câu này.

- Ngươi hiện tại còn tâm tư ăn cơm?

Nghe vậy Nguyên Thần Hâm cười lạnh nói.

- Sự việc ngươi gian lận đã bị bại lộ, hiện tại chúng ta cần ngươi đi để sáng tỏ việc này.

- Ta không biết Phương Quốc Vĩ cho ngươi chỗ tốt gì, hiện tại ngươi nếu thức thời thì lui ra ngoài, ta sẽ xem như hôm nay không có chuyện gì xảy ra.

Diệp Hạo nâng chùng trà lên miệng nhấp một cái rồi nói.

- Nếu không thì ta cam đoan ngươi sẽ rất hối hận.

- Ta không biết ngơi đang nói cái gì?

Nguyên Thần Hâm làm sao có thể quan tâm uy hiếp của Diệp Hạo, hắn vung tay lên ra hiệu cho mười tên Luyện Khí Sư cùng tiến lên.

- Bắt hắn lại cho ta.

Thế nhưng ngay lập tức Nguyên Thần Hâm khiếp sợ nhìn mười tên Luyện Khi Sư này miệng phun máu tươi vô lực bay ra xa.

- Chuyện gì vậy?

Con ngươi Nguyên Thần Hâm co rụt lại.

Tu vi cả mười tên Luyện Khí Sư này đều đạt đến Kim Tiên Đỉnh Phong.

Bọn họ nếu cùng nhau xuất thủ thì cao thủ Tiên Chủ cảnh nếu muốn trong nháy mắt đem bọn họ đánh trọng thương cũng không có khả năng.

- Ta không biết ngươi nào phê chuẩn các ngươi tự tiện hành động, nhưng ta muốn nói, hôm nay các ngươi xong hết rồi.

Nói rồi Tinh Thần Lực của Diệp Hạo hướng về phương hướng Đông Hoa Hoàng Triều bao phủ, sau đó đi tới vị trí Hoàng Triều.

Bốn phía Hoàng Triều đều bố trí Trận Pháp tinh vi.

Nhưng những cái Trận Pháp này làm sao có thể ngăn cản Diệp Hạo?

Tinh Thần Lực của Diệp Hạo rất nhanh đã tìm được vị trí của Hoa Bằng Trình.

- Người nào?

Hoa Bằng Trình giật mình nói.

- Ta đây.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Nguyên lai là Diệp Công Tử.

Hoa Bằng Trình vui mừng nói.

- Không biết Diệp Công Tử đại giá quang lâm có chuyện gì?

Diệp Hạo nói sự tình lại một lần.

- Chuyện này giao cho ta.

Hoa Bằng Trình nói xong, Tinh Thần Lực của hắn Triều bao phủ Đông Hoa Hoàng triều, nhanh chóng tìm được thân ảnh của Hoa Tự Liên.

Hoa Tự Liên lúc này đang lật xem đủ loại hồ sơ.

- Tự Liên.

Thân ảnh Hoa Bằng Trình nháy mắt xuất hiện trước mặt Hoa Tự Liên.

- Lão Tổ.

Hoa Tự Liên vội vàng đứng lên.

- Ta hiện tại mệnh cho con mang Thân Vệ theo lập tức chạy đến Trạng Nguyên Lại, Nguyên Thần Hâm được Phương Quốc Vĩ cho chỗ tốt đang làm phiền Diệp Công Tử.

- Diệp Công Tử?

Hoa Tự Liên giật mình.

Hoa Tự Liên đã sớm biết rõ Diệp Hạo là một đỉnh tiêm cao thủ.

- Thận phận Diệp Công Tử cực kỳ tôn quý, nhất định phải thỏa mãn được tất cả lời nhờ vả của hắn.

Hoa Bằng Trình lời ít ý nhiều.

- Ta tin tưởng sự tình lần này ngươi sẽ làm hắn hài lòng.

Quay trở lại thanh niên Nguyên Thần Hâm.

Hắn biết rõ bản thân đá trúng thiết bản rồi.

Diệp Hạo tuổi trẻ như vậy đã có thực lực Tiên Chủ cảnh, phía sau Diệp Hạo khẳng định có Thế Lực kinh người.

Nguyên Thần Hâm giờ phút này có một loại xúc động muốn đi bóp chết Phương Quốc Vĩ.

- Chúng ta đi.

Nguyên Thần Hâm không xuất thủ lại.

Nhưng nếu hắn xuất thủ cũng không có hiệu quả gì.

Hắn phải nhanh chóng trở về nghĩ biện pháp.

- Ta đã cho phép ngươi rời đi chưa?

Diệp Hạo thản nhiên nói

- Ngươi không nên quá phận.

Nguyên Thần Hâm nhìn chằm chằm Diệp Hạo, trong mắt đầy vẻ khắc nghiệt.

- Quá phận?

Diệp Hạo ha ha cười nói.

- Đợi chút nữa còn quá phận hơn nữa đấy.

- Ngươi có ý tứ gì?

Nguyên Thần Hâm trong lòng có một loại dự cảm không tốt.

Đúng lúc này từng đạo từng đạo nữ tử mặc áo giáp hỏa sắc tay cầm Huyền Thiết Chiến Kiếm trong tay xuất hiện bên trong quán rượu.

Nhìn những nử tử này sắc mặt Nguyên Thần Hâm lập tức thay đổi.

- Phượng Vệ.

Toàn bộ Tứ Trọng Thiên chỉ có một nữ tử có Phượng Vệ bên người.

Tam Công Chúa Hoa Tự Liên.

Ngay khi trong lòng Nguyên Thần Hâm chấn động mãnh liệt không thôi, thân ảnh Hoa Tự Liên xuất hiện trước mặt hắn, Hoa Tự Liên một đôi mắt phương tràn đầy hàn quanh nhìn chằm chằm vào hắn.

- Nguyên Thần Hâm, lá gan của ngươi cũng đủ lớn đó?

Đầu gối Nguyên Thần Hâm mềm nhũn quỳ trước mặt Hoa Tự Liên.

Tuyệt đối không nên cảm thấy Nguyên Thần Hâm sợ.

Tu vi Nguyên Thần Hâm là gì?

Tiên Chủ Cảnh!

Mà Hoa Tự Liên lại có tu vi Tiên Tôn Tứ chuyển.

Trình độ song phương chênh lệc lớn đến mức khó tưởng tượng được.

- Bắt Nguyên Thần Hâm lại đưa vào Thiên Lao cho ta.

Hoa Tự Liên vung tay ngọc ra lệnh.

Sắc mặt Nguyên Thần Hâm nháy mắt trắng không chút tơ máu nào.

- Tam Công Chúa.

Thiên Lao là địa phương nào?

Từ cổ chí kim, không có Tu Sĩ nào đi vào trong đó rồi có thể đi ra.

Nguyên Thần Hâm không nghĩ tới Diệp Hạo kêu Hoa Tự Liên đến đây.

- Mang đi.

Hoa Tự Liên không cho Nguyên Thần Hâm huyên thuyên thêm nữa.

Nguyên Thần Hâm nhìn thấy xin giúp đỡ cũng vô dụng vôi vàng nhìn về phía Diệp Hạo nói.

- Diệp Công Tử, chuyện này do Phương Quốc Vĩ sai ta đi làm.

- Chẳng lẽ ngươi không thu được chỗ tốt từ Phương Quốc Vĩ?

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Đồ ngươi đã thu, việc ngươi cũng đã làm, đừng hối hận nữa.

Nguyện Thần Hâm hiện tại nhìn qua cũng quá đáng thương.

Nhưng nếu hôm nay Diệp Hạo không có bối cảnh thì có thể sống sót được hay không cũng là một vấn đề.

Nguyên Thần Hâm đều muốn giết mình, nếu nhân từ chẳng khác nào hành vi tự lấy đá đập chân.

Đợi đến khi Nguyên Thần Hâm cùng thuộc hạ của hắn đều bị mang đi, Hoa Tự Liên đi đến bên người Diệp Hạo nói khẽ.

- Chuyện này ta sẽ tra rõ đến cùng, mặc kệ dính líu đến bất luận kẻ nào.

- Ừm.

Diệp Hạo nhàn nhạt ừ một tiếng.

Hoa Tự Liên có chút xấu hổ.

Nàng lúc đầu nghĩ Diệp Hạo sẽ mời bản thân ngồi xuống.

Nhưng ai ngờ người ta chỉ nhàn nhạ ừm một tiếng.

Bởi vậy Hoa Tự Liên chỉ có thể rời đi.

- Diệp Công Tử, ngươi tại Đông Hoa Thành gặp bất cứ chuyện gì chỉ cần bóp nát Ngọc Phù này, ta sẽ chạy đến ngay.

Hoa Tự Liên đưa Diệp Hạo một mai Truyền Tấn Ngọc Phù.

Lời nàng vừa nói làm cho Tu Sĩ ở quán rượu nhau nhau hoảng sợ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận